Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 40 :

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


Thương Viêm hướng ánh mắt xuống dưới, nơi vết thương đang rỉ máu từ chân của La Dịch Di. Ánh mắt lạnh hơn cả băng tuyết khiến thím Lương bên cạnh không kìm được mà run rẩy. Cậu không định ngay lúc này kết liễu La Dịch Di, như vậy quá dễ dàng cho bà ta rồi. Cậu chỉ bắn vào đùi La Dịch Di, xuyên thủng da thịt non nớt làm bà ta hét lớn.



Thương Viêm không tiếp tục bắn nữa, vì đề phòng bà ta chạy trốn nên mới bắn vào chân, chỉ cần để mặc bà ta như vầy thì sớm muộn gì cũng sẽ chết. 



Thương Viêm khóa kỹ cửa sổ, đem màn cửa xung quanh kéo xuống ngăn cản ánh sáng, lấy từ trong không gian ra một chai nước thuốc cùng một cái băng vải, đem hơn phân nửa bình thuốc đổ vào miệng vết thương, hoàn toàn không để ý tới La Dịch Di đang nhịn xuống đau đớn. 



Đừng hiểu lầm, cậu không phải muốn cứu La Dịch Di, cậu chỉ là không để cho bà ta chết quá nhanh, quá thoải mái mà thôi. Cậu không biết đã có bao nhiêu sinh mệnh vô tội chết dưới tay La Dịch Di, cậu chỉ biết là cậu, Diễm Quân Mạc và BOSS đều vì nữ nhân này mà phải nếm trải khổ sở, hiện tại BOSS đem bà ta giao cho cậu xử lý, cậu sẽ trả thù thêm cả phần BOSS, cả vốn lẫn lời. 



Xong xuôi Thương Viêm kéo Diễm Quân Ly rời khỏi phòng, về phần thím Lương, dưới cái liếc mắt của Diễm Quân Ly thì cũng nơm nớp lo sợ nối gót theo sau. Tất cả đèn phòng đều bị tắt, ở trong căn phòng đó không có lấy một chút ánh sáng kể cả đèn hành lang, La Dịch Di bất giác rùng mình vì sự lạnh lẽo u ám của bóng tối.



La Dịch Di tự hiểu bản thân sẽ không được buông tha, cũng vì đó mà thấy sợ hãi không thôi. Hận ý trong mắt La Dịch Di mãnh liệt, bà chống đỡ thân thể muốn tới chỗ thư phòng, nơi đó có thông đạo bí mật. Cho dù thời gian không còn nhiều, nhưng những gì nên làm, bà sẽ làm. 



Tuy nhiên khi bà đem hy vọng cùng nỗi đau mà cố gượng đứng lên, thì mới phát hiện chân mình bắt đầu tê liệt. Tiếp đó cảm giác đau đớn trên chân dần dần biến mất, bà chết lặng, thuốc dần dần lan khắp toàn thân, bà đã hiểu … Thương Viêm bôi lên chân bà, chính là thuốc tê, thuốc tê cực mạnh. 



Thương Viêm tâm tình thật tốt ra khỏi phòng, công thân không bằng công tâm, La Dịch Di hiện tại nhất định rất thống khổ. Chỉ cần nghĩ một chút là cậu biết chắc chắn trong thư phòng sẽ có cái gọi là mật đạo, dù sao trong tiểu thuyết đều viết như vậy. ╮(╯▽╰)╭ Rõ ràng là có đường sống nhưng lại bất lực, cậu thật cao hứng nhìn loại hy vọng cùng tuyệt vọng lẫn lộn điên cuồng này xuất hiện trên người nữ nhân kia. 



“Cút cho khuất mắt.” Diễm Quân Ly không thèm liếc đến thím Lương mà nói, y biết thím Lương là người thông minh, nhưng cho dù thông minh cũng sẽ không sống được lâu. 



“Vâng” Thím Lương trả lời đến thực nhỏ giọng, nhưng không ai không để ý đến điểm ấy có chút không hợp lễ nghi. Thím Lương đem đầu ép tới thấp nhất, rồi quay về một phương hướng chạy đi, để cho người khác không thấy được trong mắt mụ che giấu không được sợ hãi cùng sắc bén, hiện tại mụ muốn dẫn Tiểu Khê chạy trốn.




“Mẹ, người sao vậy? Con… Con phải làm như thế nào?” Thanh âm Tiểu Khê nghẹn ngào làm thím Lương hoàn hồn, xương cốt người già như mụ chết một phen coi như xong, nhưng con gái của mụ ta, con gái đáng yêu của mụ phải làm như thế nào? 



Mụ ta tin tưởng, nếu bọn họ chạy ra khỏi Diễm trạch, thì tuyệt đối sẽ bị giết sạch, dù sao bọn họ cũng là nanh vuốt dưới tay La Dịch Di. 



Tuy rằng thím Lương hại chết không ít mạng người, thậm chí có không ít người là do mụ ta tự tay giết, nhưng đối với cốt nhục duy nhất của mụ, thím Lương đau trong lòng trong mắt, đây có tính là một loại lương tri hay không? 



“Tiểu Khê, con không muốn mấy người kia chết sao?” Thím Lương bởi vì chuyện vừa rồi mà mặt mày tái nhợt lại chật vật, mụ ta khẩn trương bắt lấy tay con gái, thân thể run rẩy làm cho mụ thoạt nhìn chỉ còn là một nữ nhân yếu ớt. 



“Mẹ?” Tiểu Khê không rõ, hiện tại thím Lương muốn nói gì, cô muốn giết mấy người kia, nhưng cô biết năng lực của mình, cô ngay cả đến gần còn làm không được, cho nên cô mới áp chế dục vọng mà theo mẹ chạy trốn, hơn nữa bây giờ là thời điểm để nói mấy thứ này sao? 



“Chúng ta không sống được bao lâu nữa. Con đi giết Diễm Quân Mạc, cậu ta là người yếu nhất, cũng là người dễ dàng tiếp cận nhất.” 



Có thể nhìn ra được, so với ba người còn lại, thì thiếu gia là dễ dàng xuống tay nhất, cái này là do mụ quan sát cậu ta từ nhỏ đến lớn mà rút ra kết luận.



Trước đó, mụ cũng không có muốn chạm vào thiếu gia, nhưng hiện tại mụ biết, Diễm Quân Ly sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con mụ. Dù sao cũng phải chết, vậy thì kéo một số người xuống chôn cùng đi. 



Tiểu Khê biết mình thật sự không có đường lui, cô kiên định nói : “Con đã hiểu, con nhất định sẽ giết chết cậu ta.” Mắt Tiểu Khê dần dần lan tỏa hung ác và điên cuồng