Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 41 : Giết người
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
Đọa Thiên – một đóa hoa Bỉ Ngạn màu đỏ được khắc trên thân, cùng với lớp vỏ màu đen ám trầm tạo nên sự đối lập rực rỡ, hoa văn đơn giản nhưng tinh mỹ khiến cho hàn quang hé ra lóa mắt, thêm vào đó, nó lại nhẹ tựa lông chim.
Đương nhiên, cái Bàn tay vàng này, thanh đao bình thường không thể nào so sánh kịp. Nếu dùng nó rạch một đường trên da thịt, thì vết thương kia sẽ không thể nào khép miệng lại được. Cho dù là dị năng chữa khỏi cũng bó tay.
Đầu ngón tay Thương Viêm xẹt qua Đọa Thiên, có thể cảm nhận được hàn khí từ trên đó truyền đến khiến người ta run rẩy. Tiếp, Thương Viêm không chút do dự mà đưa thanh đao này đến trước mặt Diễm Quân Ly, biểu tình vui sướng của cậu làm cõi lòng Diễm Quân Ly nổi lên gợn sóng.
“Đây là của em” Thương Viêm nhanh tay đem Đọa Thiên bỏ vào trong ngực áo của Diễm Quân Ly, trên tay mình chính là Bàn tay xám – Sơ Hàn, cho dù không có năng lực đặc biệt gì, nhưng vẫn có thể xem nó như một thanh miêu đao rắn chắc.
Bởi vì thanh đao mà Diễm Quân Ly cảm thấy ấm áp nhàn nhạt, tuy rằng bản thân đối với đao kiếm này nọ không rành lắm, nhưng nhìn sơ cũng biết Đọa Thiên là bảo đao hiếm có, trong lòng Diễm Quân Ly cũng khó nén được chút hài lòng, hơn nữa đặc tính của đao cũng khiến bất kỳ người nào động tâm.
Một bên Diễm Quân Ly ngắm nhìn Đọa Thiên, một bên đem lực chú ý đặt ở trên người Thương Viêm đang hí hửng vui sướng, theo đó, thanh miêu đao Sơ Hàn cũng xuất hiện trong tầm mắt của y.
Sơ Hàn không có bất luận hoa văn gì, cả thân đao và vỏ đao đều chỉ là một màu đen của kim khí. Tuy rằng nhìn qua, độ sắc bén của Sơ Hàn so với Đọa Thiên cũng không thấp, nhưng Diễm Quân Ly chẳng hề nghe thấy Thương Viêm thuyết minh gì về năng lực của nó, y liền hiểu rõ, Sơ Hàn không được như Đọa Thiên.
Nhận thấy điểm ấy, ánh mắt của Diễm Quân Ly đối với Thương Viêm đang cười hí hửng bên cạnh, khó tránh khỏi có chút kỳ dị, thực hiển nhiên Tiểu Viêm đã đem những gì tốt nhất đưa cho y. Độ cong ở khóe miệng Diễm Quân Ly xuất hiện một cách rõ ràng trên mặt, bàn tay cầm Đọa Thiên có chút thêm sức.
Phải làm sao đây, hình như càng ngày y càng tham lam sự ấm áp mà Tiểu Viêm mang đến.
Diễm Quân Ly bên này đang vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, còn Thương Viêm bên kia thì vừa cao hứng vừa sung sướng gần chết. Cậu dĩ nhiên biết rõ Sơ Hàn kém xa Đọa Thiên, nhưng cậu có Bàn tay xám riêng của mình nên chẳng bao giờ nảy sinh tơ tưởng đối với Bàn tay vàng, cũng sẽ không có ham muốn gì với Bàn tay đen. Đương nhiên không phải cậu trung thực thiện lương, mà là tự cậu hiểu lấy.
‹Bàn tay vàng chuyển hóa hoàn thành, Bàn tay đen: Đọa Thiên. Bàn tay xám: Sơ Hàn›. Thanh âm gợi ý của hệ thống làm vui sướng của Thương Viêm nâng cao thêm một bước, hiện tại cậu có thể cảm nhận được, nội dung vợ kịch của 《Đế Vương Mạt Thế》 đã hoàn toàn bị người thứ ba như cậu đánh vỡ.
‹Thương Viêm, ngươi có cái gì bất mãn thì nói ra đi, ta sẽ không phản bác đâu.› Tuy rằng hệ thống biết rõ điểm tốt của Sơ Hàn, nhưng tính năng của nó so với Đọa Thiên vẫn đối lập toàn toàn, một cái tựa trời và một cái tựa đất.
‹Bất mãn? Sơ Hàn không cần mài, trọng lượng cơ hồ bằng không, lưỡi dao sắc bén bóng loáng, ta tuyệt đối tin tưởng nó sẽ chém sắc như chém bùn, tang thi gì gì đó cũng mềm mại như đậu hũ non mà thôi. Rất tốt, thật sự.› Lời nói của Thương Viêm cho thấy, cậu hoàn toàn không hâm mộ không đố kỵ, làm hệ thống trầm mặc hồi lâu, tiếp đó là một tiếng than nhẹ . ‹Vậy thì tốt rồi, là ta quá coi thường ngươi›.
Thương Viêm hai ba bước liền đi tới trước mặt Dư Vũ, Dư Vũ cũng không có ngăn cản, bởi vì hắn nhìn thấy trên người Thương Viêm không có vũ khí gây sát thương nào, hơn nữa hắn còn có dị năng. Ngón tay Dư Vũ hơi máy động, đang phòng bị đột kích.
Tuy nhiên, trên bàn tay không hề có bất luận đồ vật gì của Thương Viêm, bỗng chốc xuất hiện một họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào Dư Vũ, có thể thấy đồng tử Dư Vũ nháy mắt trợn to. Chỉ một tiếng vang, Dư Vũ còn chưa phục hồi lại tinh thần đã ngã phịch ra giường, mà ở trên bả vai còn lại của hắn, đang chảy máu ra ồ ạt.
“Đối xứng” Dư Vũ bị Lưu Sở Thiên đả thương vai phải, thế nên Thương Viêm lại đả thương vai trái của hắn. Thương Viêm dùng chính hành động của mình để biểu đạt ý tứ trong lòng. Nhìn, Dư Vũ đã hiểu được, đây là phương pháp xử lí hắn nhanh nhất.
‹Giết hắn, ngay lập tức› Thanh âm nghiêm túc của Công lược xuất hiện tại trong đầu Thương Viêm, cái đề nghị này cùng với suy nghĩ của Thương Viêm không mưu mà hợp.
Kỳ thật vào lúc này, Công lược cũng không hiểu vì sao mình lại nói thế, nhưng anh biết, khi ý tưởng này đã nhảy vào trong đầu, thì nhất định phải thực hiện ngay.
“Mày… mày… mày…” Ba chữ mày liên tiếp, nhưng Dư Vũ bị đau đớn quá lớn nên cũng chẳng thể nào nói ra được cái gì hoàn chỉnh, Thương Viêm nhận thấy được gió ở chung quanh bỗng trở nên kỳ quái. Cậu cũng không dám nhiều lời cùng Dư Vũ nữa, chỉ nhìn bộ dáng tuyệt vọng của Dư Vũ là đủ.
Cậu chẳng để cho Dư Vũ nói thêm câu nào, mà bản thân cũng không quá nhiều lời, trong tiểu thuyết, rất là nhiều người ở tại tình huống này mà ngu dốt nói ra bí mật, từ đó dẫn phát đến một đống thất bại và bi kịch.
Một phát súng, kết thúc mạng của Dư Vũ. Hắn đang vẽ một vòng tròn vẫn chưa kịp hoàn thành thì đã tắt thở dưới động tác nhanh gọn của Thương Viêm, những ngọn gió quái dị chung quanh đã chẳng thể hình thành công kích hay phòng ngự gì nữa.
“Haiz~~” Thương Viêm thở phào một hơi, giải quyết xong Dư Vũ, đột nhiên cậu cảm thấy nhẹ nhỏm cả người, ý cười điên cuồng trên mặt cũng lùi lại thành thoải mái. Cậu hiểu được, những cảm xúc kia nó không thuộc về cậu, nhưng cậu lại chẳng cách nào bỏ qua.
Thương Viêm nhìn ra ngoài, BOSS đang đứng cách một cánh cửa chờ đợi cậu. Dưới lời cam đoan chắc chắn của cậu, khi nguy hiểm sẽ tiến vào không gian, cùng với chút tín nhiệm cuối cùng mà BOSS dành cho cậu, rốt cục có cơ hội ở riêng với Dư Vũ.
Có một số việc cậu không thể để cho người khác biết, cậu phải tự mình giải quyết, may mắn rằng, đúng như Công lược nói, BOSS đối với cậu đã là em trai cưng chiều.
Tuy nhiên lúc này, cậu không phát hiện ở trong tủ quần áo, có một bóng người.