Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 42 : Phát hiện
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
Cuối cùng, cũng buông xuống được cái gai trong lòng, vì liên quan đến Diễm Quân Mạc nên trình độ cố chấp mà cậu đối Dư Vũ có thể so sánh ngang với BOSS. Thương Viêm nhìn về phía cửa, Diễm Quân Ly ở sau cánh cửa này chờ cậu, nghĩ đến điều ấy trên mặt cậu dần dần xuất hiện nụ cười vui vẻ.
“Ca…” Thương Viêm đang muốn gọi Diễm Quân Ly, tuy nhiên thanh âm của cậu mới phát ra được một nửa thì dừng lại. Bởi vì sau lưng … truyền đến cảm giác đau đớn, vẻ mặt Thương Viêm cứng ngắc, cầm lấy thanh đao đang cắm trên người cậu, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì nó được rút mạnh ra, ừm… không được lưu loát cho lắm, Thương Viêm có thể từ đó mà đưa ra kết luận, người đâm cậu cũng chẳng phải quá quen thuộc với việc này.
Thương Viêm khó khăn xoay người về phía sau, đưa lưng về phía địch là việc vô cùng nguy hiểm. Sau đó cậu nhìn thấy một gương mặt xa lạ, một thiếu nữ vẻ mặt dữ tợn, trên tay cô ta thật sự là thanh đao - nguồn gốc khiến cậu đau đớn. Tiểu Khê mang theo vẻ mặt điên cuồng, cô chỉ biết mẹ của mình nói không sai, người này nhất định sẽ tới tìm Dư Vũ.
Mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô có thể từ mẹ mình mà biết được người này rất hận Dư Vũ. Khi biết mình không có khả năng sống sót, cô liền tìm một cơ hội trốn vào tủ quần áo, cô đánh cược, hy vọng Thương Viêm sẽ tự tay giết chết Dư Vũ. Cô may mắn đoán trúng, Thương Viêm không chỉ một mình mà còn lộ ra dáng vẻ thả lỏng như vậy.
Cô thành công. Nhưng khi đối diện với Thương Viêm thì Tiểu Khê mới chú ý, chỗ da thịt lộ ra ở ngực Thương Viêm, quần áo nơi đó bởi vì bị Dư Vũ tấn công đã rách nát, nhưng bên trong không có một chút thương tích.
Trốn trong tủ quần áo, mặc dù Tiểu Khê không có nhìn thấy cảnh cậu và Dư Vũ đánh nhau, nhưng từ âm thanh cô biết Dư Vũ đánh trúng Thương Viêm, nhưng bây giờ cô xem thì trên người Thương Viêm căn bản không có vết máu.
Cô nhận thấy Thương Viêm khác thường, sắc mặt càng âm trầm hơn. Mặc dù rõ ràng cô đã đâm vào tim, nhưng người này lại không ngã xuống. Loại tình huống như thế khiến Tiểu Khê điên cuồng, muốn tiếp tục cầm đao đâm xuống nữa.
Tiểu Khê vốn chỉ có hận ý cùng vẻ mặt sảng khoái, giờ lại nhiều hơn một chút ngạc nhiên, nhưng cùng Dư Vũ khác biệt, cô đã sớm biết chẳng bao lâu nữa cô sẽ chết, cho nên dù không chắc chắn cô cũng không sợ sệt. Loại hành động liều lĩnh này khiến trong lòng Thương Viêm cả kinh. Nữ nhân kia là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng cậu cũng sẽ không thua trên tay một người như vậy, không cần thương hại kẻ địch, cho dù đó là một người phụ nữ.
“Loại trình độ tệ hại của Dư Vũ mà khiến cho em như vậy, sau này phải tăng cường rèn luyện.” Tâm tình lo lắng cùng bất mãn đối với Thương Viêm xuất hiện rất rõ ràng trên mặt Diễm Quân Ly, chỉ là ở chỗ sâu thẳm trong đáy mắt có chút ưu tư, Thương Viêm không thể nhìn thấy.
“Tăng cường rèn luyện?” Thương Viêm không nghe ra được thanh âm của mình run rẩy. “Trước đã định rèn luyện cho em, nhưng thời gian không cho phép, giờ thì có thể rồi.” Sau khi chấm dứt lời này, hai người lại yên lặng, ai cũng đều có tâm tư riêng. Một người là đem toàn bộ suy nghĩ đặt ở trên vết thương, một người còn lại là đem tâm tư đặt ở cảnh lúc nãy nhìn thấy.
Trong nháy mắt khi Diễm Quân Ly mở cửa, có thể rõ ràng kinh ngạc của y, hình bóng ấy làm cho tim của y xao động. Trải qua cải tạo, dị năng của cơ thể khiến khả năng nghe của y cao hơn gấp bội, nếu không cũng không thể nghe thấy tiếng gào nhỏ như vậy.
Đầu tiên y nhìn thấy chính là Thương Viêm, sau đó Thương Viêm giằng co với một cô gái, khi y muốn ra tay mới chú ý tới, dưới lớp quần áo là những dấu vết tựa như thủy tinh nát vụn, y lập tức hiểu rõ đó là vết thương. Vết thương không hề bị nhuộm đỏ, thuyết minh rõ sự khác biệt với người bình thường, điểm sáng nhàn nhạt tích tụ ở miệng vết thương, như những chú đom đóm xinh đẹp, tuy nhiên trong mắt Diễm Quân Ly lại đặc biệt ngứa mắt.
Những điểm sáng này vây quanh vết thương rỉ sét, sau đấy y trông thấy, nó bắt đầu chậm rãi chữa trị, có trời mới biết y dùng bao nhiêu sức lực mới có thể khống chế được bản thân không vọt vào. Y đau lòng cho những vết thương của Thương Viêm, nhưng trong nháy mắt y cũng hiểu, nếu hiện tại y đi vào chỉ có thể tăng thêm xấu hổ cùng không thoải mái.
Mặc dù y biết người này có rất nhiều thứ gạt y, nhưng y vẫn đem cửa gỗ đóng cẩn thận lại, khi đó y lựa chọn vờ như không thấy. Y phát hiện, áp dụng quy tắc của bản thân lên trên người này là điều không thể thực hiện được, y không tự chủ được mình, chỉ biết cưng chiều cậu mà thôi.
Y lại có thể sinh ra suy nghĩ “Nếu Tiểu Viêm không muốn nói y sẽ không hỏi”, cho rằng duy trì tình trạng hiện nay là tốt rồi. Ở trên lối đi, Diễm Quân Ly rớt lại phía sau, ánh mắt vẫn thủy chung đặt trên người Thương Viêm. Suy nghĩ thông suốt không thể dùng trên người cậu, hắn sẽ tuân thủ ước định này. Nhìn bộ dạng Thương Viêm cố nén đau đớn, trong lòng y bắt đầu tích tụ chua xót nồng đậm, vì sao y không thể bảo vệ tốt người này? Nghĩ như vậy vẻ mặt Diễm Quân Ly dần dần càng thêm âm trầm…