Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)
Chương 68 : Lẻn vào
Ngày đăng: 13:25 30/04/20
Thương Viêm có thể cảm nhận được xe đang đi về phía trước, cảm giác run rẩy lắc lư có thể nhận ra con đường này cũng không xem như bằng phẳng. Thương Viêm vẫn nhắm mắt lại, trong xe không ai nói chuyện, Thương Viêm cũng không thể biết được gì cả, cậu thỉ có thể cảm giác được trên xe kể cả cậu thì cũng chỉ có 4 người, nhưng cũng không có trói cậu lại, những người này trái lại rất có sự tin tưởng đối với thuốc mê của mình.
Nói tới thuốc mê, Thương Viêm liền nhớ tới cái hôn kia không khỏi có chút chột dạ, tuyệt đối không thể để BOSS biết được! Tuy lúc này cậu còn chưa có tự giác của một người yêu, nhưng liền chuyện tối hôm qua cậu cũng có thể biết được BOSS là một người có tính độc chiếm mãnh liệt. Người phụ nữ kia có gặp xui xẻo hay không cậu không biết, cậu chỉ biết một khi BOSS đã biết được thì cậu nhất định sẽ bị vắt khô! =))
Trong xe không có máy điều hòa, trong không khí tràn ngập một mùi khó nghe, Thương Viêm rất tận trách giữ vững vai diễn của mình đến ngay cả mày cũng không nhăn một chút nào cả.
“Trương Nhị, đem người trói lại, gọi dậy.” Lời nói của Trần Nhất chứng tỏ đã sắp tới mục đích, vừa dứt lời, Thương Viêm liền cảm thấy được hai tay và hai chân của mình bị dây thừng trói chặt, làm cho Thương Viêm bỗng nhiên cảm thấy rất 囧 mà cho rằng mình là con lợn béo đang chờ bị bán vậy.
Xe từ từ dừng lại, trong lòng Thương Viêm căng thẳng, cố sức thả lỏng bản thân, cậu biết chốc nữa cậu sẽ gặp được cái gã Tô Lục Lý kia. Không phải nói Tô Lục Lý là người phụ trách của đội dị năng giả hay sao, sao ngay cả chuyện dụ bắt dị năng giả không gian đều là hắn phụ trách cơ chứ.
Nhớ tới lần gặp mặt của mình và Tô Lục Lý trước đó, Thương Viêm liền cảm thấy đau đầu, với lần gặp mặt trước, cậu đã có thể tưởng tượng ra mình sẽ trở thành đối tượng chăm sóc trọng điểm rồi.
“Chát!” Thương Viêm đột nhiên bị đánh mạnh vào mặt một cái, chỉ từ tiếng động cũng biết được ra tay mạnh đến thế nào. Thương Viêm vốn đang hồi hộp bị dọa đến nhảy dựng, suýt chút nữa sẽ mở to mắt cái ‘xoạch’ theo phản xạ rồi.
“Còn chưa có tỉnh, đánh lại cái nữa.” Giọng nói bình tĩnh của Trần Nhất khiến Thương Viêm trong nháy mắt liền có dục vọng muốn đóng cửa thả BOSS. Thương Viêm từ từ mở to mắt, giống như một người không biết tình trạng gì mà mơ mơ màng màng nhìn chung quanh, sau đó trợn to hai mắt, động đậy tay chân bị trói lại của mình.
“Các người đang làm gì đó!” Thương Viêm như là nhận ra được tình trạng của mình, lập tức trở nên hung dữ, hai mắt bốc lửa mà nhìn thẳng vào Trần Nhất nhìn có chút hả hê và mấy tên đàn em khác đang khinh bỉ cậu.
“Chát!” Tên đàn em bên cạnh lại tát qua thêm một cái, Thương Viêm cố nén suy nghĩ muốn gọi BOSS trong lòng lại, lộ ra một bộ dạng như hung dữ nhưng mà không có chút năng lực phản kháng nào.
“Thằng nhóc, mày còn chưa có hiểu rõ tình trạng sao hả?” Cả mặt Trần Nhất chán nản mà lắc đầu, giống như là đối diện với một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời vậy. Sau đó sắc mặt Trần Nhất bỗng nhiên thay đổi, đấm một đấm vào trên người Thương Viêm.
“Cái lũ lấy mắt chó nhìn người như bọn bây này nên bị dạy dỗ mới được.” Trần Nhất xé ra bộ mặt dối trá mà dữ tợn nhìn vào Thương Viêm, “Nhìn tay chân nó cẩn thận, nó là dị năng giả không gian đó.”
Công lược-kun, ngươi lúc này là đang giận lẩy đó hả? Sao mà cậu còn nghe ra được một chút ghen tị vậy? Thân ái, ngươi cũng không thể học Hệ thống đi theo đường ngạo kiều đấy nhá!
“Cậu nói tên này sao lại hôn mê lâu tới vậy chứ, người bình thường có thể hơn 4 tiếng liền tỉnh lại, nhưng dị năng giả thì nhiều lắm là hơn 2 tiếng có thể tỉnh lại rồi mà.” Bên tai Thương Viêm truyền tới giọng nói nghi ngờ, cậu còn có thể cảm nhận được người chung quanh đều dùng ánh mắt khó hiểu mà dán vào cậu.
Thương Viêm giật mình một cái, đây không phải là hiệu quả của
Biểu hiện của Thương Viêm khiến người chung quanh đều lộ ra nụ cười, Thương Viêm không thể suy nghĩ nhiều lắm, nếu không sẽ có cảm xúc xuất hiện ở trong mắt, cậu chỉ có thể đem bộ dạng của mấy người này ghi tạc vào trong lòng trước.
Thương Viêm theo giọng nói xung quanh mà xuống giường đi lại, cậu đi qua lại theo người ở phía trước mặt, dư quang của cậu liên tục mà quan sát, cậu nhìn thấy chỗ cậu vừa mới ở chính là nơi giam giữ, ở trong mỗi nhà tù đều có người, người ở bên trong đều là hai mắt vô hồn, nhìn thấy tình hình này Thương Viêm cũng cảm thấy sáng tỏ.
Thương Viêm hơi hơi rủ mi xuống, như khúc gỗ mà đi đi lại lại. Có lẽ đây là một cơ hội tốt để biết về bàn tay vàng từ trên người Lý Thiên, chỉ là trước tiên cậu phải tìm thấy người này mới được.