Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 72 : Chiến

Ngày đăng: 13:26 30/04/20


“Cậu đi tìm một chỗ trốn đi” Thương Viêm thấy được cảnh tượng ở Trung tâm bách hóa Diễm thị thì liền cau mày, rất nhanh đã chuyển xe tới một con phố khác, sau đó lại kêu Tiểu Tam Nhi chăm sóc cho Lý Thiên.



Vừa rồi khi sắp đến Trung tâm bách hóa Diễm thị, ở chung quanh trung tâm bách hóa có một đống tang thi tụ lại ngay cửa, nhận ra Thương Viêm tới thì tang thi cấp 2 đều quay đầu nhìn về phía xe.



Lý Thiên nhìn đàn tang thi rậm rạp kia thì trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, nhưng còn chưa kịp nói nỗi sợ của bản thân ra thì đã bị Thương Viêm giao cho Tiểu Tam Nhi rồi, có Tiểu Tam Nhi ở đây thì tính mạng của cậu ta xem như không lo nữa.



Lý Thiên ngồi trên ghế lái nhìn bóng lưng Thương Viêm rời đi, phút chốc cảm thấy mình thật sự là quá yếu “Tiểu Tam Nhi mi nói xem sau này ta có thể trở nên mạnh hơn hay không?” Lý Thiên quay đầu lại nhìn Tiểu Tam Nhi không biết đã ngồi ở sau lưng mình từ lúc nào, mà đáp lại Lý Thiên chính là ánh mắt vô hồn nhìn vào của Tiểu Tam Nhi.



Sau đó cổ tay đột nhiên đau xót, thì ra là tay của cậu ta bị Tiểu Tam Nhi nắm lấy, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của cậu ta Tiểu Tam Nhi đem cậu ta lôi ra ngoài ném khỏi xe.



Lý Thiên bị quăng đến mức cả người đều đau, chỉ là khi cậu ta nhìn về phía xe thì lòng căm thù đối với Tiểu Tam Nhi cũng biến mất sạch, Tiểu Tam Nhi đang đánh với một con chó biến dị ngay chỗ ban đầu cậu ta ngồi.



Thương Viêm chạy về Trung tâm bách hóa Diễm thị, lúc này đã có thể nhìn thấy được bóng dáng của tang thi, vẻ mặt cậu cẩn thận lấy Mạn Địch ra, bàn tay vàng này đối với BOSS mà nói là quan trọng trong quan trọng đấy, bởi vì nó được cho là thứ khắc với đó BOSS nha. Thương Viêm không khỏi nắm chặt lấy Mạn Địch sau đó dường như hạ quyết tâm rồi đặt vào bên miệng.



giọng của Công lược vừa vang lên, một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt khiến cho Thương Viêm phải nheo mắt lại, phản xạ còn nhanh hơn so với suy nghĩ trong đầu, chỗ ban đầu Thương Viêm đứng đã cháy đen một mảnh, lỗ hổng do sấm sét tạo thành khiến mặt Thương Viêm lập tức trở nên trắng bệch, nghĩ lại cậu thấy có chút sợ hãi cùng với việc sinh ra một chút khẩn trương không nói được đối với kẻ tấn công.



Thương Viêm vừa ngẩng đầu lên liền thấy được Chung Hư Lữ đang đứng ngay chỗ phản quang, hắn ta đang đứng ở trên sân thượng trung tâm bách hóa mà nhìn xuống Thương Viêm, cho dù ở góc độ này thì Thương Viêm cũng có thể cảm nhận được ánh mắt coi thường khiến cậu thấy bất an của Chung Hư Lữ kia.



Hệ thống cũng biết tính nghiêm trọng của việc lúc này, nó cũng đã nhớ ra chủ nhân của tia sét này là ai, cư nhiên nhanh vậy đã để Thương Viêm gặp phải rồi.



Thương Viêm nghe thấy lời Hệ thống nói cũng phản ứng lại, chỉ là cái bóng toát ra từ phía sau khiến cho Thương Viêm bị giật mình, trên tay truyền tới sự cảm nhận sâu sắc khi bị cắn xé làm cho tay cầm Mạn Địch cũng chợt buông lỏng ra, nhưng Mạn Địch còn chưa có kịp rơi xuống mặt đất thì xoạch một cái đã bị cướp mất.




Hai giọng nói không giống như là đang nói đùa, cũng sẽ không nói đùa ở ngay thời điểm này đâu.



Tuy Thương Viêm rất đau đớn nhưng những việc trước đó đều khiến cho Thương Viêm có một sự tin tưởng nhất định đối với chúng nó. Thương Viêm cố gắng muốn nắm chặt lấy Sơ Hàn, tuy là hiệu quả cũng không lớn cho lắm.



. Giọng của Hệ thống qua đi Thương Viêm liền cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào bên trong cơ thể, thân thể bắt đầu trở nên có sức sống lại.



Chung Hư Lữ bị cảnh tượng đột ngột xảy ra làm hoảng sợ, bước chân không khỏi lùi về phía sau, tiếng địch suýt chút nữa là ngừng lại. Trên người Thương Viêm lúc này đặc biệt là ở ngay cổ cư nhiên tràn ra những con bướm màu bạc, sau đó thanh đao Thương Viêm nắm ở trong tay cũng biến mất không thấy.



Chung Hư Lữ cảm thấy một sự bất an, đang định ngừng diễn tấu trực tiếp giết chết Thương Viêm thì tiếng thủy tinh vỡ tan ở phía sau khiến suy nghĩ của hắn chợt khựng lại một cái. Mùi máu tươi nồng nặc lướt qua bên người, Chung Hư Lữ phản xạ ngừng cây sáo lại quay đầu nhìn, thì thấy cư nhiên là một tang thi nữ đang hộc máu chỉ còn có nửa người trên.



Trong mắt Liên Hoa tràn ngập sợ hãi, cô cư nhiên ngốc đến mức đi chọc cái loại quái vật này, không biết là Diễm Quân Ly có phải rất có thành kiến với cô ta hay không, y đầu tiên chém chân của cô sau đó là đùi, cuối cùng là nửa người dưới. Tang thi cấp 4 đã bắt đầu có cảm giác đau rồi, nhưng ngoại trừ cơn đau trên thân thể ra thì sự sợ hãi trong lòng lại càng tra tấn người ta hơn nữa.



Cô phát hiện vết thương của mình lần này cư nhiên không hồi phục lại được, dị năng của cô với thêm thuộc tính của tang thi vậy mà không thể khiến miệng vết thương có chút thay đổi nào cả. Trước đó không biết vết đao chém của Diễm Quân Ly sao lại như thế, cái loại vết thương này với dị năng của cô ta vốn chỉ mấy mươi giây là có thể phục hồi lại như cũ mà giờ lại kéo dài đến tận mấy phút.



Tay của Liên Hoa bắt đầu run lên, cô thân là tang thi nên vốn không cần hô hấp nhưng cô lại cảm thấy được bản thân thở rất khó khăn. Ngực giống như có cái gì lấp vào, đè nặng, siết chặt lấy vậy, ngay cả động cũng không động nổi, nỗi sợ hãi hiện ra trên gương mặt đã không biết nên hình dung như thế nào kia đặc biệt bắt mắt.



Sau đó là một trận tiếng vang, Chung Hư Lữ quay đầu lại thì trong lòng chợt lạnh, hai mắt trợn to, có loại sợ hãi đến mức câm lặng bởi vì Diễm Quân Ly đang toàn thân đầy máu đứng ở phía sau cách hắn không xa.



Trên vẻ mặt vô cảm của Diễm Quân Ly tràn đầy âm u, hai tròng mắt giống đêm tối kia vô tình như lưỡi đao sắc, đôi môi mỏng bặm chặt với hàm ý lạnh lẽo, máu tươi không biết của ai từ trên người y nhỏ xuống trên mặt đất khiến vết máu nở rộ như đóa hoa, lại càng tăng thêm vài phần quỷ dị hơn nữa.