Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 73 : Chạy trối chết

Ngày đăng: 13:26 30/04/20


Vẻn vẹn chỉ với thứ sát khí yên ả trên người của Diễm Quân Ly kia, liền đủ để cho Chung Hư Lữ cấp thấp hơn so với Diễm Quân Ly sợ tới mức mỗi khúc xương đều run lên, có loại uy áp không nhìn ra được đang tràn ra từ trên người y.



Mạn Địch rơi từ trên tay Chung Hư Lữ xuống, tiếng vang do nó rơi xuống đất khiến Chung Hư Lữ run rẩy lên, trước tiên che lỗ tai mình lại xoay người bỏ chạy, hắn tuyệt đối không thể để Diễm Quân Ly không chế hắn được, thậm chí ngay cả Mạn Địch rơi trên đất cũng không thể chiến thắng bản năng muốn sống của hắn.



Mạn Địch mặc dù có năng lực có thể ức chế dị năng của Diễm Quân Ly, nhưng nó cần ở dưới một thời gian dài mới có hiệu quả, lúc này mới nghe có một lần làm sao có hiệu quả chứ.



Ở phía trước cửa Trung tâm bách hóa Diễm thị đang lan tràn vô số rễ cây, tang thi đã sớm không biết bị đánh tới đâu rồi, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt Diễm Quân Ly đó là: Thương Viêm buông xuôi hai tay, bị bóp lấy cổ treo ở trên không, cứ như đã không còn chút sự sống nào vậy.



Diễm Quân Ly hơi hơi trợn to mắt, môi không khỏi run run lên, máu toàn thân giống như là bị đông lại, cảnh tượng phía trước đánh sâu vào vào lý trí của y, sau đó y giống như là một đứa nhỏ không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà nhìn vào Thương Viêm. Tuy y biết Thương Viêm không sao cả, chỉ với con bướm xung quanh cũng biết ngay là Thương Viêm không sao… đúng không?



Không thèm nhìn Chung Hư Lữ đang chạy trốn và Liên Hoa trên mặt đất đang cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân sau khi nhìn thấy y, Diễm Quân Ly xông đến trước mặt Thương Viêm, chỉ là tay y còn chưa kịp chạm đến cái rễ cây bởi vì không còn tiếng sáo mà ngừng lại kia, thì có một Bàn tay hành động trước y một bước nắm lấy rễ cây kéo một cái.



Ý thức của Thương Viêm từ từ hồi phục lại, cậu còn chưa biết rõ trong nháy mắt mình ngất xỉu kia đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết là rễ cây đã không còn tăng thêm sức lực nữa, bất quá cho dù lúc này có tăng thêm thì cũng chả sao cả.



Móng tay của Thương Viêm bấm vào rễ cây, hơi hơi dùng sức thì rễ cây đã rời khỏi cổ cậu. Tiếp theo, ngay khi cậu rơi xuống đất thì lập tức đâm sầm vào một vòng tay quen thuộc, trong lòng Thương Viêm vui sướng, bất quá cùng với yên tâm thì còn có thêm một loại dự cảm không tốt.



Sau khi tầm mắt mang theo vui sướng và sợ hãi của Diễm Quân Ly lướt qua toàn thân Thương Viêm xong, rồi nhìn chằm chằm vào chiếc cổ không còn chút dấu vết nào kia, người trong lồng ngực hoàn toàn không có việc gì. Sau khi nhận ra điều đó thì lồng ngực đau âm ỉ đã truyền tới tiếng đập mỏng manh, máu bị đông lại cuối cùng cũng bắt đầu chảy xuôi.



Thương Viêm nhìn về phía cơ thể của Diễm Quân Ly, Diễm Quân Ly cũng không phải chỉ với từ thảm hại là có thể hình dung được, tay của Thương Viêm ở trong lòng ngực của Diễm Quân Ly, chỉ cần tùy ý di chuyển thì có thể cảm nhận được thứ xúc cảm dính sềnh sệch kia, mùi tanh gay gắt lượn quanh đầu mũi.



Sắc mặt Thương Viêm trầm xuống, giữa trán nhăn lại, đang định ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt của Diễm Quân Ly, nhưng còn chưa có kịp thấy rõ thì miệng đã bị chặn lại, không biết là có phải do đầu lưỡi của Diễm Quân Ly trở nên vụng về hay không mà cùng lúc còn có cả vị máu.



Thương Viêm lập tức bị bao quanh bởi hơi thở quen thuộc, tay tự có ý thức ôm lấy cổ của Diễm Quân Ly, nhưng mà ngay khi tay của Thương Viêm đụng đến nơi cổ họng thì có thể song song cảm nhận được cơ thể của Diễm Quân Ly hơi khựng lại.



Con ngươi của Thương Viêm hơi co rút, cổ họng của BOSS bị thương sao?




Bất quá nói lại, cậu lúc này cũng đã dung hợp với Bàn tay xám rồi. Huyễn ngân hỏa không cần phải nói vẫn là trị liệu mà thôi, hạch tinh để trị liệu cũng là được trừ thẳng ở trong không gian luôn. Sơ Hàn lại làm cho thân thể cậu mỗi khi cậu muốn thì sẽ trở nên cứng rắn như Sơ Hàn vậy, răng nanh và móng tay cũng biến thành sắc nhọn, Thương Viêm đột nhiên cảm thấy mình giống như biến thành tang thi vậy á.



“Chít chít” Lỗ tai Thương Viêm tuy kém hơn dị năng giả nhưng lại tốt hơn trong số những người bình thường, cậu hình như nghe được dưới đất truyền tới tiếng kêu của con chuột. Thương Viêm suy nghĩ một lát rồi lại kết hợp với động vật biến dị trước đó, tuy rằng không tin cho lắm nhưng cậu vẫn cảnh giác chung quanh.



Chỉ là cậu còn chưa kịp thấy bộ mặt thật của mấy con chuột đó thì nghe thấy tiếng kêu của chúng lại càng ngày càng xa. Thương Viêm chớp mắt mấy cái khó hiểu, sao lại thế này?



“Hừ, chạy nhanh đấy” Diễm Quân Ly vẻ mặt đầy lệ khí hiện ra trong tầm nhìn của Thương Viêm, cơ thể căng cứng toàn thân ôm chầm lấy Thương Viêm, hít một hơi thật dài ngay cổ cậu khiến trong mũi mình đều tràn ngập mùi của Thương Viêm, sự lo lắng trong lòng dần dần biến mất đi.



Nhìn ra được tâm tình của Diễm Quân Ly không tốt, Thương Viêm vỗ vỗ sau lưng của Diễm Quân Ly, ngay khi Diễm Quân Ly bình tĩnh lại mới hỏi ra câu mà cậu quan tâm nhất “Tên kia…. đã chết sao?”



“…. không có” Một hồi lâu sau, Diễm Quân Ly đem sát khí trong lòng mình đè xuống rồi mới trả lời câu hỏi của Thương Viêm, đối với Thương Viêm y trước sau vẫn đều luôn đặt ở trong lòng yêu thương.



Nghe thấy lời nói của Diễm Quân Ly, nói không thất vọng là giả nhưng trong lòng cậu cũng đã có chuẩn bị trước rồi, lần này chỉ là thử xem ‘vầng hào quang’ của Chung Hư Lữ mà thôi. Bất quá, cậu đã đoán được là khi lần sau nghe tới lời đồn về Chung Hư Lữ, thì ở bên cạnh cái tên ‘gián đập không chết’ kia nhất định sẽ xuất hiện thêm một vị hồng nhan tri kỷ và không biết lại thêm bao nhiêu cái Bàn tay vàng nữa đây.



Thương Viêm nghĩ tới tình huống trước đó, Mạn Địch này rất quan trọng nên cho dù là đồ thay thế thì Thương Viêm cũng không muốn Chung Hư Lữ có được.



Hệ thống cũng đã nhớ ra đồ thay thế, trong giọng nói có một chút không cam lòng và sự tức giận đang đè nén.



“Ca, đạp nát thứ này đi” Thương Viêm đẩy Diễm Quân Ly ra, tính khí như trẻ con cực kỳ căm phẫn mà yêu cầu Diễm Quân Ly. Thế giới này thực sự rất không công bằng đối với BOSS mà.



Diễm Quân Ly không hiểu chuyện gì cả, thứ này hẳn chính là món đồ chơi mà Tiểu Viêm muốn có, bất quá Diễm Quân Ly vẫn luôn tôn trọng với quyết định của Thương Viêm. Ném ngay Mạn Địch xuống đất, chỉ vẻn vẹn một cước đã khiến Mạn Địch tan nát.



Thương Viêm nhìn xác của Mạn Địch vẫn thấy hơi lo lắng, lấy bật lửa ra đốt cây Mạn Địch được làm bằng gỗ kia để cho nó trở về với cát bụi. Mà lần này Chung Hư Lữ cũng quả thực không có đạt được đồ vật thay thế nào cả….