Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 96 : Trở về

Ngày đăng: 13:26 30/04/20


“Ưm…” Thương Viêm mơ mơ hồ hồ nâng tay lên xoa trán, cục sưng nhỏ trên ấy chứng minh bây giờ là hiện thực. Thương Viêm chớp mắt mấy cái, bưng lấy chỗ đau kia mà ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là căn phòng đã vài năm không gặp của cậu.



   Ký ức nháy mắt chui rút vào đầu, bi thương trong tim đau đớn đến không ngôn ngữ nào có thể nói thành lời. Thương Viêm vội vàng kéo áo của mình lên, biết rõ là rất ngu xuẩn nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, cậu muốn xác nhận một thứ.



   Nhìn thấy làn da hoàn hảo không chút tổn hao, cậu thất vọng mà sờ sờ vào vị trí trái tim, cảm xúc thô ráp như thế này mới chính là thân thể Thương Viêm.



   Thương Viêm không cam lòng mà kêu Hệ thống và Công lược, nhưng không có bất luận phản ứng nào. Hé ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, tinh thần càng lúc càng suy sụp, Thương Viêm vô lực ngã ra ghế dựa đằng sau, gác tay lên che lấy hai mắt mình, để nó trở nên mơ hồ, nước mắt không biết từ lúc nào mà trượt chảy xuống.



   Phải xem hết thảy mọi thứ là giấc mộng sao? Ah, nói không chừng từ đầu đây đã là một giấc mộng vô cùng chân thật. Thương Viêm nhịn không được mà tự giễu để an ủi mình, nhưng có thật hay không thì chính cậu rõ ràng hơn ai hết.



   …



   “Nè, đêm nay đi Mỹ Dạ, được chứ?” Một đồng sự tương đối thân thiết dùng khuỷa tay huých huých Thương Viêm - người gần đây biến đổi rất nhiều, không biết do hắn ảo giác hay sao, mà gần đây nhìn Thương Viêm trắng trẻo lên không ít.



   Mỹ Dạ là một quán bar nhỏ, bên trong khá sạch sẽ, hơn nữa giá cả cũng rất tiện nghi, thật thích hợp với đám công nhân viên chức đồng lương còm cõi như bọn họ.



   Thương Viêm chỉ hơi cười cười từ chối, đêm nay quyển sách《 Đế Vương Mạt Thế 》 mà cậu đặt hàng sẽ được chuyển tới. Thương Viêm như là nhớ đến gì đó, trong mắt thoáng xẹt qua suy sụp, toàn thân mơ hồ bao phủ bởi một lớp ngọt ngào xen lẫn một lớp bi thương.



   “Được rồi, cậu không đi cũng tốt, miễn cho cậu chiếm hết nổi bật.” Triệu Đại tỏ vẻ không hề gì mà nhún nhún vai, sau đó thần bí kề sát vào Thương Viêm, “Bất quá tôi nói, gần đây hình như cậu trở nên xinh đẹp hơn đó, có bí quyết thì không thể giấu một mình à”



   Đối với cử chỉ thân mật khoát tay lên vai mình của Triệu Đại, Thương Viêm không dấu vết mà né khỏi, “Xinh đẹp không phải từ để miêu tả đàn ông, hơn nữa mỹ phẩm XX quả thật rất không tồi” Thương Viêm híp mắt tán thưởng.



   “WTF, không phải chứ, cậu thật sự dùng mỹ phẩm.” Triệu Đại hình như bị hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thương Viêm, trong suy nghĩ của hắn chỉ có đàn bà mới xài đến những thứ này.



   “Sao lại không thể dùng? Hiện tại 10 người đàn ông đã có 7 người dùng.” Thương Viêm kỳ quái mà liếc nhìn Triệu Đại một cái, ngay lúc đó đồng hồ gõ 6h, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc, toàn bộ tâm trí của cậu đều dồn hết lên trên quyển sách mà tối nay được chuyển phát tới.



   “Tôi đi trước.” Thương Viêm hướng Triệu Đại còn đang ngơ ngác chào một câu, hiển nhiên bộ dạng kia là do quá kinh ngạc trước tin đàn ông cũng xài mỹ phẩm, Thương Viêm thấy thế thì buồn cười lắc đầu sau đó đi mất.
   Mấy ngày kế tiếp Thương Viêm phải nằm im trong bệnh viện, khi Triệu Đại đến thăm thì rất lấy làm kỳ quái, bị bệnh mà sao Thương Viêm lại hí hửng như vậy?



   ‘Công lược, ngươi nói thật chứ!’ Thương Viêm hưng phấn hỏi, trước đó cậu có thử dùng Chìa Khóa Thiên Hộ rồi, nhưng khiến cậu thất vọng là ở thế giới này nó chỉ là một cái chìa khóa thông thường, bất quá bởi vì nó tượng trưng cho việc cậu đã từng sống ở cái thế giới kia nên cậu rất vui vẻ. Mà ngay sau đó Công lược lại xuất hiện, nói cho cậu biết một tin tức tốt.



   ‘Chìa Khóa Thiên Hộ là đồ vật của thế giới kia, đương nhiên chỉ có thể đi thông qua nơi đó’ Thanh âm bình tĩnh của công lược làm Thương Viêm thực hoài niệm.



   ‘Nhưng sao trước ta dùng không được?’ Thương Viêm nghi hoặc, cậu đã thử dùng trên cánh cửa phòng bệnh nhưng nó không có hiệu quả.



   ‘… Dù sao ngươi nhanh khỏe lại sẽ đi được thôi.’ Công lược trầm mặc một hồi, tuy rằng Thương Viêm muốn hỏi, nhưng công lược không muốn nói, cậu cũng không có biện pháp.



   ‘Hệ thống đâu?’ Thương Viêm dừng một chút rồi chuyển đề tài, tính về sau lại hỏi công lược vậy.



   ‘Ở chỗ của Thần’ Công lược ba phải mà nói, làm Thương Viêm phải tự mình suy tưởng, xem ra chỉ có công lược đến đây đón cậu về.



   Kế tiếp những ngày dưỡng bệnh tuy buồn tẻ, nhưng có công lược tâm sự làm cậu thực thích ý, rất nhanh Thương Viêm cũng khỏe mạnh trở lại. Rốt cục đến ngày xuất viện, khi Thương Viêm cầm Chìa Khóa Thiên Hộ đứng trước cửa phòng mình, tâm tình không thể nén được kích động.



   Sắp sửa gặp được BOSS rồi! Thương Viêm hồi hộp đến tay chân run rẩy, sau đó nhíu hai mắt lại, nếu y dám có người khác cậu nhất định sẽ đánh y một trận tơi bời!



   Chìa Khóa Thiên Hộ cắm vào ổ khóa vặn một vòng, lập tức khi mở cửa phòng ra thì tình cảnh xuất hiện trước mắt chính là nơi mà Thương Viêm mơ ước bấy lâu…