Mạt thế: Thẻ bài tối thượng
Chương 9 : Quyết định của Vương Minh.
Ngày đăng: 01:41 27/06/20
Ta đã trở lại rồi đây! Xin lỗi vì đã lặn một thời gian, ta bị ám ảnh bởi truyện "ta bị zombie cắn" một thời gian nên ta không dám viết, giờ thì sau khi nuốt 3 quyển khác thì ta ổn rồi! Ta tiếp tục viết đây.
¤¤¤¤¤
Sau khi kiểm tra phần thưởng, Vương Minh gác hệ thống sang một bên, cậu bắt đầu nghĩ về tình trạng hiện tại. Mười ba cô gái yếu đuối, gánh nặng không nhỏ a. Nhưng vì lời hứa nên cậu không thể bỏ mặc họ được. Vương Minh đăm chiêu trong giây lát rồi cậu bổng dưng mỉm cười.
"Hắc hắc, nhưng nếu họ chọn ở lại thì không liên quan đến mình nửa nhỉ?"
Vương Minh bắt đầu sắp xếp từ ngữ của mình...
-----
11 giờ 30 cùng ngày, Vương Minh bắt đầu phát thức ăn ra cho các cô gái, lần này thì họ đã ngoan ngoãn xếp hàng từ trước. Đem phần thức ăn to gấp đôi đến chổ Khả Duyên, Vương Minh ôn nhu nói. "Phần của em đây!"
Nhìn mớ thức ăn phong phú nào thịt nào rau Vương Minh đưa mình, Khả Duyên hơi đỏ mặt. "Chẳng phải... hơi nhiều sao?" Nhìn mọi người chỉ có bánh mì và 2 thanh xúc xích, Khả Duyên cũng hơi ái ngại.
"Phần ăn của em anh còn không biết sao? Mấy ngày qua chắc em chẳng ăn được no gì mấy!" Vương Minh cười mỉm.
Mấy cô gái khác nhìn cô hâm mộ nhưng cũng chẳng dám nói gì! Thứ nhất vì quả thật Khả Duyên là người kiếm thức ăn nên nhận nhiều thức ăn là đúng. Thứ hai vì đơn giản là họ sợ cậu, thậm chí hôm nay cậu trông đáng sợ hơn hôm qua nhiều, dù họ chẳng biết tại sao, họ thậm chí không dám nhìn vào mắt cậu.
Lý do đơn giản là vì khí chất, qua 1000 mộng cảnh, khí chất cậu đã cực kỳ phù hợp với mạt thế, mà khí chất phù hợp nhất với mạt thế là loại khí chất khiến người khác sợ hãi, không vì bất kỳ lí do gì, chỉ cần cậu tỏa ra khí chất đó là sẽ khiến mọi người sợ hãi.
Khả Duyên lại không phát hiện ra vì cậu không dùng khí chất này lên cô, dù vậy cô cũng có thể thấy được một chút qua thái độ của mọi người với Vương Minh. Hơi khó hiểu nhưng cô sẽ không hỏi nhiều.
Quả thật như Vương Minh nghĩ, không một cô gái nào nói về chuyện cậu cho Khả Duyên nhiều thức ăn hơn cả. À thì, tất cả trừ một người.
"Thật hâm mộ! Không ngờ có người yêu lại tốt như vậy!" Tề Thanh dùng ngón tay chọc nhẹ vào má của Khả Duyên!
"Cậu muốn ăn chung không Thanh Thanh?" Khả Duyên đỏ mặt hỏi Tề Thanh.
"Hê, mình không khách khí đâu, cho mình xin vài miếng rau nhá! Da mình sẽ xấu nếu không bổ xung vitamin." Vừa lấy 3 miếng cải chua từ Khả Duyên, Tề Thanh nhìn da Khả Duyên rồi phàn nàn. "Thật hâm mộ a, sau khi thành người tiến hóa thì da cậu thật là đẹp!"
Nhìn 2 cô gái nói chuyện phiếm, mặt Vương Minh hơi co giậc. Thật sự mỗi lần nhìn Tề Thanh là cậu lại không thích ứng được. Sao trên đời lại có thể có người mâu thuẩn như vậy được. Lời nói và khí chất của cô hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.
Đợi một lúc, khi tất cả dùng bữa xong, Vương Minh tập hợp tất cả lại. Mọi người nhìn cậu hơi hoang mang, nhưng Khả Duyên thì có vẻ đã nhận ra điều gì đó.
"Được rồi, tôi có chuyện cần nói với các cô! Tôi sẽ dẫn Khả Duyên ra ngoại thành để tìm nơi an toàn, ai muốn đi theo thì tùy, tôi không ép." Không để các cô gái quyết định ngay, Vương Minh ngay lập tức cảnh cáo: "Tôi nói trước, tôi chỉ quan tâm đến Khả Duyên thôi, nếu có nguy hiểm tôi không giải quyết được, tôi sẽ dẫn Khả Duyên chạy ngay, tôi sẽ không đảm bảo các cô chắc chắn sẽ an toàn!" Mấy cô gái vừa định đi nói đi theo khi nghe cậu cảnh cáo thì lập tức do dự.
Vương Minh thấy vậy thì lén cười khẩy, nhưng cậu vô tình để Khả Duyên nhìn thấy nụ cười này, mặt cô lập tức hơi tái lại vì biết được ý định của cậu nhưng rồi chỉ thở dài mà không nói gì.
Vương Minh tiếp tục dụ dỗ: "còn nếu các cô ở lại đây thì tôi sẽ để mớ thức ăn này lại, đủ cho các cô cầm cự mấy tuần. 12 giờ đúng tôi sẽ xuất phát, bây giờ các cô nghĩ kỹ đi, nếu muốn đi thì lát nữa ra ngoài kia!"
Vương Minh kéo tay Khả Duyên ra ngoài rồi bỏ mặc các cô gái đang do dự lại trong phòng. Leo lên hành lang, Vương Minh để Khả Duyên nằm trong lòng mình. Cả hai nhìn mấy con zombie lượn lờ đằng xa một lúc rồi Khả Duyên cắn môi nói khẽ. "Vương Minh, anh làm vậy có hơi..."
Vương Minh nhẹ véo má cô, mặt vẫn cười mĩm "Em nhận ra rồi à? Anh không có lựa chọn khác, nếu họ cả cửa cũng không dám ra thì sẽ chỉ là gánh nặng mà thôi! Anh sẽ không để mấy việc ảnh hưởng tới an toàn của em!"
Khả Duyên do dự chốc lát nhưng cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.
-----
Trong lúc đó, các cô gái đang túm tụm lại với nhau.
Một cô gái lên tiếng. "Chúng ta nên làm gì đây, hình như họ định bỏ mặc chúng ta đó?"
"Chúng ta phải ra ngoài đối mặt với bọn zombie sao?" Một cô gái khác sợ hãi.
"Tên đó nói hắn sẽ không để ý tới chúng ta đâu, ở đây an toàn hơn." Một cô gái hơi tức.
"Nhưng ở đây an toàn không?" Một cô gái hơi do dự.
"Hắn nói để thức ăn lại mà? Nếu ăn tiết kiệm thì chắc sẽ cầm cự được một tháng!" Một cô gái thì quyết tâm ở lại.
Tề Thanh ngồi ở góc tường phức tạp nhìn mấy cô bạn cùng lớp này. Bình thường do khí chất đặc biệt của mình nên ngoài Khả Duyên không tim không phổi thì cô chẳng thân với ai. Cô cũng hiểu được là mấy cô gái này vẫn còn mang tâm lý may mắn rằng sẽ có người cứu mình. Cô cũng lười đi khuyên, cô cũng không dám đi khuyên. Là một người thông minh, cô đoán được dụng ý của Vương Minh khi nói mấy lời lúc nảy. Cô mới không ngốc mà làm cậu chán ghét mình, cô còn muốn đi chung với Vương Minh và Khả Duyên, cô còn được bảo vệ bởi cái mác bạn thân của Khả Duyên. Nếu cô quá đà thì Vương Minh chắc sẽ chẳng quan tâm tới cái mác đó nữa. Hôm qua cô còn cảm thấy Vương Minh hơi khờ chứ hôm nay... cô sợ a.
-----
11 giờ 58 phút, Vương Minh và Khả Duyên đứng đợi trước cổng khoa.
"Được rồi, chuẩn bị chưa? 2 phút nữa là ta xuất phát." Vương Minh vặn nhẹ mình rồi buông Khả Duyên ra.
Không lâu sau, hai bóng người chầm chậm đi về phía cậu. Vương Minh hơi bất ngờ vì ngoài Tề Thanh thì nữ giảng viên nhút nhát cũng đi theo. Cậu nghĩ chỉ có Tề Thanh mới đi sau mấy lời đe dọa của cậu chứ. Về phần Khả Duyên, cô thở phào vì Tề Thanh quyết định đi theo, cũng hơi buồn vì chỉ có 2 người đi ra. Đợi thêm 2 phút, không có ai ra nữa, Vương Minh thở phào còn Khả Duyên lại thở dài.
"Có thể chờ thêm chút không Vương Minh?" Khả Duyên do dự. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng của Vương Minh. Biết rằng không thuyết phục được cậu, cô chỉ có thể lần nữa thở dài rồi phức tạp nhìn vào sảnh khoa. Rồi 1 nam 3 nữ lặng lẽ ra khỏi khoa, bắt đầu hành trình thoát khỏi nội thành.
¤¤¤¤¤
Sau khi kiểm tra phần thưởng, Vương Minh gác hệ thống sang một bên, cậu bắt đầu nghĩ về tình trạng hiện tại. Mười ba cô gái yếu đuối, gánh nặng không nhỏ a. Nhưng vì lời hứa nên cậu không thể bỏ mặc họ được. Vương Minh đăm chiêu trong giây lát rồi cậu bổng dưng mỉm cười.
"Hắc hắc, nhưng nếu họ chọn ở lại thì không liên quan đến mình nửa nhỉ?"
Vương Minh bắt đầu sắp xếp từ ngữ của mình...
-----
11 giờ 30 cùng ngày, Vương Minh bắt đầu phát thức ăn ra cho các cô gái, lần này thì họ đã ngoan ngoãn xếp hàng từ trước. Đem phần thức ăn to gấp đôi đến chổ Khả Duyên, Vương Minh ôn nhu nói. "Phần của em đây!"
Nhìn mớ thức ăn phong phú nào thịt nào rau Vương Minh đưa mình, Khả Duyên hơi đỏ mặt. "Chẳng phải... hơi nhiều sao?" Nhìn mọi người chỉ có bánh mì và 2 thanh xúc xích, Khả Duyên cũng hơi ái ngại.
"Phần ăn của em anh còn không biết sao? Mấy ngày qua chắc em chẳng ăn được no gì mấy!" Vương Minh cười mỉm.
Mấy cô gái khác nhìn cô hâm mộ nhưng cũng chẳng dám nói gì! Thứ nhất vì quả thật Khả Duyên là người kiếm thức ăn nên nhận nhiều thức ăn là đúng. Thứ hai vì đơn giản là họ sợ cậu, thậm chí hôm nay cậu trông đáng sợ hơn hôm qua nhiều, dù họ chẳng biết tại sao, họ thậm chí không dám nhìn vào mắt cậu.
Lý do đơn giản là vì khí chất, qua 1000 mộng cảnh, khí chất cậu đã cực kỳ phù hợp với mạt thế, mà khí chất phù hợp nhất với mạt thế là loại khí chất khiến người khác sợ hãi, không vì bất kỳ lí do gì, chỉ cần cậu tỏa ra khí chất đó là sẽ khiến mọi người sợ hãi.
Khả Duyên lại không phát hiện ra vì cậu không dùng khí chất này lên cô, dù vậy cô cũng có thể thấy được một chút qua thái độ của mọi người với Vương Minh. Hơi khó hiểu nhưng cô sẽ không hỏi nhiều.
Quả thật như Vương Minh nghĩ, không một cô gái nào nói về chuyện cậu cho Khả Duyên nhiều thức ăn hơn cả. À thì, tất cả trừ một người.
"Thật hâm mộ! Không ngờ có người yêu lại tốt như vậy!" Tề Thanh dùng ngón tay chọc nhẹ vào má của Khả Duyên!
"Cậu muốn ăn chung không Thanh Thanh?" Khả Duyên đỏ mặt hỏi Tề Thanh.
"Hê, mình không khách khí đâu, cho mình xin vài miếng rau nhá! Da mình sẽ xấu nếu không bổ xung vitamin." Vừa lấy 3 miếng cải chua từ Khả Duyên, Tề Thanh nhìn da Khả Duyên rồi phàn nàn. "Thật hâm mộ a, sau khi thành người tiến hóa thì da cậu thật là đẹp!"
Nhìn 2 cô gái nói chuyện phiếm, mặt Vương Minh hơi co giậc. Thật sự mỗi lần nhìn Tề Thanh là cậu lại không thích ứng được. Sao trên đời lại có thể có người mâu thuẩn như vậy được. Lời nói và khí chất của cô hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau.
Đợi một lúc, khi tất cả dùng bữa xong, Vương Minh tập hợp tất cả lại. Mọi người nhìn cậu hơi hoang mang, nhưng Khả Duyên thì có vẻ đã nhận ra điều gì đó.
"Được rồi, tôi có chuyện cần nói với các cô! Tôi sẽ dẫn Khả Duyên ra ngoại thành để tìm nơi an toàn, ai muốn đi theo thì tùy, tôi không ép." Không để các cô gái quyết định ngay, Vương Minh ngay lập tức cảnh cáo: "Tôi nói trước, tôi chỉ quan tâm đến Khả Duyên thôi, nếu có nguy hiểm tôi không giải quyết được, tôi sẽ dẫn Khả Duyên chạy ngay, tôi sẽ không đảm bảo các cô chắc chắn sẽ an toàn!" Mấy cô gái vừa định đi nói đi theo khi nghe cậu cảnh cáo thì lập tức do dự.
Vương Minh thấy vậy thì lén cười khẩy, nhưng cậu vô tình để Khả Duyên nhìn thấy nụ cười này, mặt cô lập tức hơi tái lại vì biết được ý định của cậu nhưng rồi chỉ thở dài mà không nói gì.
Vương Minh tiếp tục dụ dỗ: "còn nếu các cô ở lại đây thì tôi sẽ để mớ thức ăn này lại, đủ cho các cô cầm cự mấy tuần. 12 giờ đúng tôi sẽ xuất phát, bây giờ các cô nghĩ kỹ đi, nếu muốn đi thì lát nữa ra ngoài kia!"
Vương Minh kéo tay Khả Duyên ra ngoài rồi bỏ mặc các cô gái đang do dự lại trong phòng. Leo lên hành lang, Vương Minh để Khả Duyên nằm trong lòng mình. Cả hai nhìn mấy con zombie lượn lờ đằng xa một lúc rồi Khả Duyên cắn môi nói khẽ. "Vương Minh, anh làm vậy có hơi..."
Vương Minh nhẹ véo má cô, mặt vẫn cười mĩm "Em nhận ra rồi à? Anh không có lựa chọn khác, nếu họ cả cửa cũng không dám ra thì sẽ chỉ là gánh nặng mà thôi! Anh sẽ không để mấy việc ảnh hưởng tới an toàn của em!"
Khả Duyên do dự chốc lát nhưng cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.
-----
Trong lúc đó, các cô gái đang túm tụm lại với nhau.
Một cô gái lên tiếng. "Chúng ta nên làm gì đây, hình như họ định bỏ mặc chúng ta đó?"
"Chúng ta phải ra ngoài đối mặt với bọn zombie sao?" Một cô gái khác sợ hãi.
"Tên đó nói hắn sẽ không để ý tới chúng ta đâu, ở đây an toàn hơn." Một cô gái hơi tức.
"Nhưng ở đây an toàn không?" Một cô gái hơi do dự.
"Hắn nói để thức ăn lại mà? Nếu ăn tiết kiệm thì chắc sẽ cầm cự được một tháng!" Một cô gái thì quyết tâm ở lại.
Tề Thanh ngồi ở góc tường phức tạp nhìn mấy cô bạn cùng lớp này. Bình thường do khí chất đặc biệt của mình nên ngoài Khả Duyên không tim không phổi thì cô chẳng thân với ai. Cô cũng hiểu được là mấy cô gái này vẫn còn mang tâm lý may mắn rằng sẽ có người cứu mình. Cô cũng lười đi khuyên, cô cũng không dám đi khuyên. Là một người thông minh, cô đoán được dụng ý của Vương Minh khi nói mấy lời lúc nảy. Cô mới không ngốc mà làm cậu chán ghét mình, cô còn muốn đi chung với Vương Minh và Khả Duyên, cô còn được bảo vệ bởi cái mác bạn thân của Khả Duyên. Nếu cô quá đà thì Vương Minh chắc sẽ chẳng quan tâm tới cái mác đó nữa. Hôm qua cô còn cảm thấy Vương Minh hơi khờ chứ hôm nay... cô sợ a.
-----
11 giờ 58 phút, Vương Minh và Khả Duyên đứng đợi trước cổng khoa.
"Được rồi, chuẩn bị chưa? 2 phút nữa là ta xuất phát." Vương Minh vặn nhẹ mình rồi buông Khả Duyên ra.
Không lâu sau, hai bóng người chầm chậm đi về phía cậu. Vương Minh hơi bất ngờ vì ngoài Tề Thanh thì nữ giảng viên nhút nhát cũng đi theo. Cậu nghĩ chỉ có Tề Thanh mới đi sau mấy lời đe dọa của cậu chứ. Về phần Khả Duyên, cô thở phào vì Tề Thanh quyết định đi theo, cũng hơi buồn vì chỉ có 2 người đi ra. Đợi thêm 2 phút, không có ai ra nữa, Vương Minh thở phào còn Khả Duyên lại thở dài.
"Có thể chờ thêm chút không Vương Minh?" Khả Duyên do dự. Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng của Vương Minh. Biết rằng không thuyết phục được cậu, cô chỉ có thể lần nữa thở dài rồi phức tạp nhìn vào sảnh khoa. Rồi 1 nam 3 nữ lặng lẽ ra khỏi khoa, bắt đầu hành trình thoát khỏi nội thành.