Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

Chương 29 : Nói không rõ phương pháp cứu chữa

Ngày đăng: 06:56 19/04/20


Tiểu Thần, đừng sợ! Anh tới rồi, ca ca ở ngay đây này.



Tiểu Thần, em mở mắt ra nhìn xem này, nhìn một cái thôi.



Tiểu Thần… Tiểu Thần… Tiểu Thần…



Đừng như vậy nữa, chỉ để lại một mình anh…



Trước mắt chợt hiện ra tình cảnh khi đó, làn da tái nhợt, thân thể huyết nhục mơ hồ, thế giới chỉ có một màu trắng đen, cùng với sự vắng vẻ vô cùng vô tận.



Anh không hiểu, rõ ràng ông trời đã để cho Tiểu Thần trở lại bên cạnh anh, vì sao lại muốn cướp đi em ấy một cách tàn nhẫn như vậy chứ.



Anh không hiểu, rốt cuộc là anh đã làm sai điều gì mà nhất định phải chịu loại thống khổ bị đoạt lấy tình cảm chân thành như sinh mệnh này, một lần, rồi lại một lần nữa.



Rất đau sao? Không, anh chỉ cảm thấy rất mờ mịt, thân thể cũng tốt, trái tim cũng tốt, cảm xúc cũng tốt, tất cả đều chết lặng, không còn cảm giác, Dịch Hạo Thiên luôn luôn trở tay là mây lật tay là mưa, giậm chân một cái mặt đất đều phải run rẩy, nhưng hiện tại anh lại mang theo vẻ mặt đờ đẫn nhìn về phía bọn Đường Văn Triết đang tới gần.



Anh ôm chặt lấy Lâm Tử Hiên vào lòng, trong con ngươi không có chút màu sắc trầm mặc nào.



“Hạo ca, mau đưa Tiểu Hiên lên xe, nói không chừng Trầm Đán còn có biện pháp!” Đường Văn Triết lo lắng hô lên.



Sắc mặt Tiểu Hiên tái nhợt, thậm chí còn không thể nhìn thấy lồng ngực phập phồng, Đường Văn Triết theo bản năng muốn ấn thử một cái lên mạch đập của Tiểu Hiên, thế nhưng Dịch Hạo Thiên đang ôm chặt lấy em ấy quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức anh ta thân là tử đảng (hơn cả mức bạn bè thông thường, là những người nguyện sống chết vì nhau) của anh, cũng không dám đến gần thêm một chút nào nữa.



Tiểu Thần, không có việc gì, nhất định sẽ không sao đâu. Đường Văn Triết siết chặt lấy nắm tay, dưới đáy mắt thấp thoáng hiện lên một mạt kiên định kỳ dị.



Tiểu Thần, tuyệt sẽ không xảy ra chuyện! Không, là tuyệt đối không xảy ra chuyện gì!
“Thế nhưng, em cần vài cái tinh thạch cấp hai!” Trầm Đán lặng lẽ thở dài, Đàm Hải là người phụ trách việc phát tinh thạch, đây cũng là nguyên nhân cậu ta cố ý chạy tới nói với Đàm Hải, “Biện pháp này cũng không nhất định có thể thành công, trên thực tế, căn bản cũng chưa có người thử qua, thậm chí em cũng không thể chắc chắn biện pháp này có tồn tại hay không.”



“Đây là có ý gì?” Đàm Hải nhíu chặt chân mày, y cảm thấy rất là bất mãn đối với cái kiểu trả lời mập mờ sao cũng được này của Trầm Đán.



“Hừm hừm hừm, em cũng không biết nên nói như thế nào nữa.” Trầm Đán nhăn mặt, mái tóc đen bay tán loạn, nhìn qua giống như một con chó cỡ bự đang xụ lỗ tai, “Chính là có loại cảm giác, sau khi dị năng hệ quang của em đạt đến cấp hai sẽ xuất hiện một loại năng lực đặc thù, dường như có thể liên kết với tinh thần lực của đối phương, cụ thể là dạng gì thì em cũng không quá rất rõ ràng.”



“Thế nhưng anh nghĩ, nếu Tiểu Hiên là bị tinh thần lực của đối phương phản phệ gây tổn hại, như vậy nếu như có thể liên kết với tinh thần lực của cậu ấy, nói không chừng còn có biện pháp giải quyết.” Chẳng biết từ lúc nào, Trầm Nguyên đã xuất hiện sau lưng của hai người, “Chẳng hạn như, mượn tinh thần lực của người khác để giúp Tiểu Hiên tu bổ và vân vân.”



“Cho nên, bây giờ em cần dùng tinh thạch cấp hai để thăng cấp?” Đàm Hải nhíu mày một cái, thay cậu ta nói hết.



“Ừm, em đã đạt đến cấp một đỉnh phong, cho nên mơ hồ có thể chạm đến chút gì đó.”



Đàm Hải suy nghĩ một chút, đáp trả: “Trước để anh nói lại với Đường đội phó một tiếng, sau đó đưa tinh thạch đến phòng của em.”



“Được.”



Sau khi anh em Nguyên Đán rời đi, Đàm Hải liền lập tức tìm đến Đường Văn Triết, nói hết chuyện này từ đầu đến cuối.



“Liên kết tinh thần lực? Sao tôi lại có cảm giác giống như nối đại não của hai người lại với nhau vậy.” Đường Văn Triết cũng không có ngăn cản cái gì, dù sao hiện tại có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, có thể lăn qua lăn lại thế nào liền lăn qua lăn lại thế ấy, chung quy so với chờ chết cũng tốt hơn. “Đừng quên, tinh thạch cũng không phải là lấy không, sau này cứ trừ vào tiền lương của Trầm Đán đi.”



Vắt cổ chày ra nước thêm một câu nhẹ tênh, bước chân Đàm Hải run lên, đầu đầy hắc tuyến. Đường đội phó, đều đã là lúc nào rồi mà ngài còn không quên nhổ lông nữa hả? Thân.