Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

Chương 31 :

Ngày đăng: 07:07 19/04/20


Thấy Mộc Bác lúc rời đi ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho mình, Âu Dương Tâm Lôi gương mặt xinh đẹp đen lại đuổi theo.



“Anh Mộc Bác.” Đại tiểu thư bị khiêu chiến, không muốn dễ dàng tha thứ cho loại xem thường này.



Thương Triệt và Mộc Bác cùng dừng lại.



Mộc Bác có chút bất đắc dĩ. “Tâm Lôi, có chuyện gì không?”



“Anh Mộc Bác.” Âu Dương Tâm Lôi có hơi cắn răng nói. “Chúng ta là vợ chồng chưa cưới!”



Thương Triệt nháy mắt ngẩng đầu, đôi mắt âm trầm.



Mộc Bác nhíu mày. “Tiểu Triệt, em về trước đi, anh nán lại chút rồi về sau.”



Liếc mắt nhìn Mộc Bác và Âu Dương Tâm Lôi, Thương Triệt gật đầu, chỉ cần cậu muốn biết, sẽ không có chuyện gì có thể giấu được cậu.



Thấy Thương Triệt nghe lời đi về, Mộc Bác mới nói với Âu Dương Tâm Lôi. “Chúng ta nói chuyện.”



Âu Dương Tâm Lôi môi nhếch lên đi theo Mộc Bác.



Sau khi hai người rời đi, Hoắc Cương vẫn luôn đứng trong chỗ khuất bước ra, vẻ mặt khó lường.







Từ khi mạt thế tới nay, đây là lần đầu tiên Âu Dương Tâm Lôi đi dạo trên đường với Mộc Bác, cũng không phải trước kia bọn họ có thời gian bồi dưỡng tình cảm, chẳng qua Âu Dương Tâm Lôi giỏi bắt lấy cơ hội, cô lợi dụng tình cảm mẹ Mộc Bác, Mộc Bác lại là đứa con hiếu thuận. Bởi vậy cho người ta ảo giác Âu Dương Tâm Lôi và Mộc Bác cùng một chỗ là do một tay Mộc phu nhân.



Gió mùa xuân hơi lạnh, thổi lên mặt rất dễ chịu, Âu Dương Tâm Lôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộc Bác, dịu dàng gọi. “Anh Mộc Bác.”



Hai người đi tới vườn hoa dưới khu nhà Mộc Bác ở, nơi này rất yên tĩnh.



Nhìn bốn phía không người, Mộc Bác liền bảo Âu Dương Tâm Lôi ngồi xuống ghế đá.



“Tâm Lôi.” Mộc Bác lên tiếng, biểu tình rất nghiêm túc.



Âu Dương Tâm Lôi ngọt ngào cười, đánh gãy lời nói Mộc Bác. “Xin lỗi anh, lúc nãy em tức giận nên mới nói như vậy, anh cũng biết, chúng ta đã lâu không gặp mặt, anh lại để ý người khác hơn em, em chỉ là muốn anh chú ý đến em thôi, anh sẽ không thật sự giận em chứ?”



Âu Dương Tâm Lôi biểu tình thật vô tội, hình tượng ngây thơ khiến người ta không đành lòng trách móc nặng nề.



Nếu thật sự là người yêu, thấy bạn gái làm nũng như vậy đã sớm đau lòng không thôi.



Nhưng mà, Mộc Bác tự dưng lại cảm thấy phiền lòng.



“Tâm Lôi, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng đi, lần trước anh đã nói nhưng em từ chối. Bất quá bây giờ, chúng ta không thể không dứt khoát.”



Thấy Mộc Bác thái độ cứng rắn, Âu Dương Tâm Lôi hơi cúi đầu, một lúc lâu mới nói. “Anh thật sự vô tình như vậy sao?”



“Tâm Lôi…”



“Mặc kệ trước kia anh vì lý do gì đồng ý đính hôn với em, cho dù không phải anh đích thân đồng ý, nhưng tóm lại là Mộc gia các anh đồng ý. Em thích anh, em lấy hạnh phúc cả đời làm tiền đặt cược để bác gái yên lòng, em không có công lao cũng có khổ lao đi? Một câu của anh hôm nay, sẽ gạt bỏ tất cả cố gắng của em. Anh Mộc Bác, xin anh đừng tàn nhẫn như vậy.”



Âu Dương Tâm Lôi vừa nói vừa đỏ hốc mắt, giọng nói từ từ mang theo nghẹn ngào.



Âu Dương Tâm Lôi bi thương nên không chú ý, mấy bông hoa bên cạnh bị một sức mạnh vô hình bẻ gẫy.



Trong phòng, Thương Triệt hai mắt ẩn chứa gió lốc. Âu Dương Tâm Lôi chết tiệt, cư nhiên dám lấy biện pháp như thế đả động anh trai.



Anh trai là người rất có trách nhiệm, Thương Triệt có chút lo lắng.



Không Không cũng tập trung chú ý ‘nhìn’ tất cả xảy ra. Cái này còn hấp dẫn hơn những vở kịch cẩu huyết a.(Dung:=.,=b)







Mộc Bác cũng không biết em trai nhà mình đang nhìn nơi này, sắc mặt có phần khó coi. Đây mới là bản chất thật sự của Tâm Lôi sao?




Không phải thích giả bộ hình tượng tiên nhân trước mặt mọi người sao? Ta sẽ vạch trần mi, để mọi người thấy được bộ mặt ác độc của mi.



Người hầu kinh sợ thuật lại lời viện trưởng nói cho Âu Dương Tâm Lôi, Âu Dương Tâm Lôi trào phúng. “Chỉ bằng anh ta? Chọc chó tức giận, chó cũng chỉ biết nhảy tường, làm không ra được cái gì sóng to gió lớn. Nói với Hoắc Cương, có người muốn gây phiền toái cho ta.”



Tiểu nhân vật như thế cũng dám ở trước mặt cô kêu gào, đúng là không biết tự lượng sức.







Đợi hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời, viện trưởng biết, Âu Dương Tâm Lôi thật sự mặc kệ hắn. Có chút vô lực nhắm mắt, kỳ thật hắn cũng hiểu, với địa vị hiện giờ của Âu Dương gia, lãnh đạo căn cứ chắc chắn sẽ không vì hắn mà chống lại bọn họ.



Không chừng còn đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu hắn.



Giương mắt nhìn thời tiết tươi đẹp, viện trưởng chỉ cảm thấy con đường phía trước vô vọng, bia đỡ đạn không thể tránh, nhưng bia đỡ đạn mình cũng quá không có giá trị. Âu Dương Tâm Lôi lòng dạ quá mức độc ác, có năng lực giúp cũng sẽ không giúp, nhìn người khác giãy dụa trong thống khổ mới là lạc thú của cô ta.







“Viện trưởng Lưu.” Một thanh âm quen thuộc vang lên, viện trưởng ngẩng đầu. “Tống tham mưu?”



Tống Triều nhìn thoáng qua nơi đối phương đi ra, mới cười nói. “Viện trưởng Lưu, đã lâu không gặp, chúng ta đi uống một ly được không?”



Nhớ tới Mộc gia và Thẩm gia bất hòa, Âu Dương Tâm Lôi lại là vợ chưa cưới Mộc Bác, viện trưởng không chút suy nghĩ liền đồng ý. Vì báo thù, cho dù đứng về phía Thẩm gia cũng không hề gì, hắn muốn cho Âu Dương Tâm Lôi một bài học, không phải cô muốn vứt bỏ ai thì vứt bỏ.







Mộc Bác và Dạ Húc sau khi đem tin tức từ tiểu thây ma báo cho Mộc Phong, mọi người đều nhất trí trước chứng cớ. Căn cứ này không phải chỉ có mỗi Mộc gia, bây giờ xem ra, người sống sót chẳng những đối phó thây ma còn phải sẽ đối phó người văn minh cấp 2. Loại chiến tranh không có bao nhiêu phần thắng này, khiến tư tưởng mọi người có phần trầm trọng.



Lo lắng tương lai nước Z, Mộc Bác trở về phòng nhìn thấy Thương Triệt ôm tiểu Hắc không ngừng nghiên cứu sắc mặt rốt cục ấm lại.



Thương Triệt vẻ mặt nghiêm túc lăn qua lộn lại tiểu Hắc nghiên cứu, bộ lông đen bóng nhu thuận của tiểu Hắc bị Thương Triệt biến thành lộn xộn. Tiểu Hắc không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi tay Thương Triệt, nhưng sau đó không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, chỉ có thể đáng thương hề hề không dám làm ra động tác quá lớn. Tóm lại, từ đôi mắt ướt sũng kia có thể thấy được bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu oán giận mà không dám phản kháng. (tiểu Hắc đáng thương)(Dung:chậc,rơi vào tay Thương thiếu,tiểu Hắc mệnh khổ a…=.,=!)



Mà Thương Triệt nằm trên giường chà đạp tiểu Hắc thì hoàn toàn ngược lại, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hứng thú, nghiên cứu đến bất diệc nhạc hồ.



Mộc Bác “…”



Đối hành động em trai nhà mình cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cười. Áp lực trước đó vào giờ khắc này rốt cục thả lỏng.



“Tiểu Dịch.” Tiếng nói mang theo ý cười làm Thương Triệt quay đầu lại, nhớ tới hành vi của mình, Thương Triệt lập tức xoay người nghiêm chỉnh ngồi trên giường, ánh mắt hơi né tránh, cũng may gương mặt cậu không biểu tình, bằng không sẽ xấu hổ đến đỏ lên.



“Đang chơi với tiểu Hắc à?” Sờ đầu em trai nhà mình, chuyện phiền não cứ giao cho hắn đi, tiểu Dịch chỉ cần vui vẻ như vậy là được rồi.



Thương Triệt mới không thừa nhận mình đang đùa đâu, thái độ nghiêm túc viết ‘Em đang nghiên cứu, tiểu Hắc rất kỳ quái!’



Có thể biến lớn biến nhỏ, chẳng lẽ không đáng để cậu nghiên cứu?



Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai ra vẻ nghiêm túc, Mộc Bác cũng không vạch trần, tính tình tốt phụ họa. “Ừ, tiểu Dịch là đang nghiên cứu!”



Thương Triệt “…”



Loại thái độ lừa gạt trẻ con này là thế nào a?!



Không thú vị ném tiểu Hắc xuống sàn, Thương Triệt lôi kéo Mộc Bác ngồi xuống giường ‘Mọi người thương lượng thế nào?’  monganhlau.wordpress.com



“Địch trong tối ta ngoài sáng, hiện tại chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, chuyện Mông Á anh đã nói với ba, anh nói nó đã bị chúng ta khống chế, tuy ba không thể tiếp nhận một thây ma, nhưng ít nhất cũng không phản đối.”



Kỳ thật Mộc Bác làm ra quyết định này cũng có suy tính, nếu trong thời gian ở chung ba tiếp nhận tiểu thây ma, đợi sau này thân phận tiểu Dịch phơi bày ba cũng có thể dễ dàng tiếp nhận.



Nghĩ tới cảnh ba và tiểu Dịch nhận nhau, biểu tình Mộc Bác càng thêm nhu hòa.



p/s: chương 30 13trang ta than dài, chương này tăng lên 16 TT^TT *ngẩng đầu nhìn trời* tại sao a ~ ~



Dung:*nhìn thẳng mặt Eloveam*tại ông trời ko ưa ngươi lười biếng nên trừng phạt đấy (=.,=)