Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 128 :

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Trong phòng y tế, Kim Thượng Ngọc thu hồi tinh thần lực vừa vào cơ thể Cung phụ. Hai mắt Cung Hương Di sáng lên, không chớp nhìn chằm chằm biểu tình của cô, vừa thấy vậy thì vội vàng thấp giọng hỏi,”Thế nào, papa tôi có thể cứu không?”



“Có thể cứu, bất quá năng lực của em hơi thấp, mỗi lần chỉ có thể tinh lọc một bộ phận nhỏ tế bào ung thư, tính theo tình trạng của Cung thủ trưởng, muốn hoàn toàn chữa khỏi cần khoảng nửa tháng.” Kim Thượng Ngọc từ từ mở miệng. Đây là kế hoạch trị liệu cô và Cung Lê Hân đã bàn bạc trên đường, vì để không bị bại lộ năng lực trị thương nghịch thiên của cô. Chỉ cần còn một hơi thở, cho dù thiếu mất tay gãy mất chân, cô cũng có thể khôi phục lại như ban đầu, nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ sợ cô sẽ lại lâm vào tình cảnh bị giam cầm y như lúc sơ kì mạt thế, bị người truy đuổi, bị người chiếm giữ, cô thật sự rất sợ.



“Có thể chữa thì tốt rồi, em trị từ từ cũng không sao.” Cung Hương Di vui mừng bật khóc, tay khẽ vuốt thái dương Cung phụ đang say ngủ.



Kim Thượng Ngọc thấy vẻ mặt kích động của cô, trong đôi mắt ngấn lệ đều là yêu thương đối với Cung phụ, cũng không khỏi nhớ tới cha mẹ đã sớm qua đời của mình, trong lòng vô cùng xúc động, an ủi nói,”Chị yên tâm, nửa tháng sau em cam đoan sẽ trả lại cho chị một phụ thân khỏe mạnh.”



Cung Hương Di vội vàng lau nước mắt, cười nói cám ơn, biểu tình căng thẳng trên mặt Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên cũng hoàn toàn thả lỏng, mỉm cười gật đầu với Kim Thượng Ngọc.



“Vậy giờ bắt đầu trị đi.” Cung Lê Hân kiểm tra xong tình huống bên Kim Thượng Huy, đóng cửa bước vào.



“Được.” Kim Thượng Ngọc gật đầu, không yên lòng hỏi một câu,”Ca ca tôi không gây rối chứ?”



“Không có.” Cung Lê Hân lắc đầu, đi tới ngồi xuống cạnh bên người cha, thúc giục,”Nhanh lên, papa tôi hình như rất khó chịu.”



Cung Hương Di kỳ thật cũng rất muốn thúc giục Tiểu Yêu, nhưng lại sợ cô không vui, sẽ chậm trễ quá trình trị bệnh của cha, thấy em mình mở miệng, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Cô lúc này mới thật sự thấy được, có một em trai năng lực xuất chúng là chuyện may mắn đến mức nào, chỉ trách cô bị đủ chuyện kiếp trước mê hoặc loạn tâm, không phát hiện kỳ thật em mình rất tốt. Giờ nghĩ lại, em ấy đó giờ chưa làm chuyện gì có lỗi với cô, ngược lại cô luôn một mực đẩy người ra xa, không biết bây giờ bù đắp có còn kịp không?



Bất quá, cô rất nhanh thoát khỏi cảm xúc hối hận trong lòng, hai mắt đầy ngạc nhiên nhìn bạch quang trong suốt óng ánh phát ra từ tay Tiểu Yêu. Bạch quang kia không nóng, không chói, lại mang một loại cảm giác dễ chịu khó có thể dùng từ để nói rõ, nhẹ nhàng từng đợt từng đợt tỏa ra về phía dạ dày Cung phụ. Đợi khi bạch quang từ từ tán đi, đôi mày nhíu chặt của Cung phụ mới chậm rãi giãn ra, hai gò má tái nhợt dần khôi phục vẻ hồng nhuận vốn có.
“Cung thiếu, cậu vào đi.” Thấy gõ cửa là lão đại nhà mình, Lý Đông Sinh nở nụ cười vô cùng sáng lạn, lại thấy Kim Thượng Ngọc sau cậu thì tươi cười lập tức cứng đờ, mắt lộ vẻ không tốt. Hắn bây giờ rất phòng bị mọi người, trừ mấy tổ viên cũ mới của tổ một, hắn không dám cả tin vào người khác nữa. Theo Cung thiếu quen mọi việc luôn thuận buồm xuôi gió, chuyện lần này đã đả kích bọn họ trầm trọng, có thể nói là cả đời khó quên.



Kim Thượng Ngọc không lưu tâm đến thái độ không thân thiện của hắn. Cô sớm đã quen sự xa cách, phòng bị và lạnh lùng của con người trong mạt thế. Nếu những người này mới lần đầu gặp mà đã cực kỳ nhiệt tình, thì cô ngược lại còn hoài nghi họ trong lòng có phải đang có kế hoạch nham hiểm gì không.



Cung Lê Hân không hề phát hiện tâm tình biến hóa của đám tổ viên, khi Lý Đông Sinh đóng cửa phòng thì lập tức mở miệng,”Lấy đống tinh hạch tôi để chỗ anh ra cho cô ấy xem đi.”



Lý Đông Sinh nhíu mày liếc qua Kim Thượng Ngọc, có chút do dự, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ đẩy bàn và giường qua một góc tường, chừa ra một khoảng trống, giơ tay lên, lập tức vô số tinh hạch trong suốt sáng rực ‘bộp bộp’ rơi xuống đất, lăn ra đầy sàn. Này vẫn chưa hết, tinh hạch vẫn không ngừng rơi xuống, sau 5’ đồng hồ đã chất thành một ngọn núi nho nhỏ cao nửa người, tính sơ sơ có lẽ khoảng mười vạn viên. (⊙o⊙)!



Kim Thượng Ngọc sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi thần, sau đó lập tức đưa tay che mắt để miễn bị đống tinh hạch này làm cho mù. “Cậu, cậu thu thập nhiều tinh hạch vậy làm gì?” Cô cảm thấy có chút bất khả tư nghị. Phải biết là, năng lượng của tinh hạch cấp một rất ít, với đa số dị năng giả bây giờ mà nói thì đều là thứ vô dụng, dù rớt dưới đất cơ hồ cũng chả ai thèm lượm. Thực lực Cung Lê Hân mạnh như vậy, đống tinh hạch này căn bản vô dụng với cậu ta. Hơn nữa, chỉ trong hai năm đã xử lý nhiều tang thi như vậy, này tương đương với san bằng một tiểu thành trấn a, lực sát thương này thiệt làm người ta chấn kinh ! Thần a! (⊙︿⊙)



“Trong suốt lấp lánh nhìn rất đẹp, tôi thích.” Cung Lê Hân mi nhãn cong cong, chỉ vào Kim Thượng Huy đang lăn lăn lộn lộn trong núi tinh hạch, thỉnh thoảng còn tê rống hai tiếng nói,”Nó cũng rất thích.” (* ̄▽ ̄)



“Ha ha~” Kim Thượng Ngọc nhất thời không thể nói gì, sau một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng,”Cung Lê Hân, cậu nhất định là bị cự long bám vào người, nhất định!” (cự long có tam đại sở thích : thu thập bảo vật trong suốt lấp lánh, ngủ 1 giấc thật lâu và ăn mỹ vị; tiểu Hân đã có 2 rầu~~ (;¬_¬) )



Phụt hahaha~ Lý Đông Sinh không nhịn được bật cười. Mỗi lần chỉnh lý lại không gian, thấy một đống tinh hạch chất đầy một góc này, trong lòng đều sẽ hiện lên một ý nghĩ y chang vậy.



*************************************