Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 129 :
Ngày đăng: 12:12 18/04/20
Là một cổ nhân, Cung thiếu hiển nhiên nghe không hiểu lời chọc ghẹo của Kim Thượng Ngọc. Cậu ngăn Kim Thượng Huy đang tính bỏ tinh hạch vào miệng, khom người ngoắc ngoắc Kim Thượng Ngọc,”Cô lại nhìn xem trong này có tinh hạch niệm lực hệ cô cần không.” Dứt lời, cậu xoa xoa môi Kim Thượng Huy trấn an,”Ngoan, chờ em gái ngươi lựa xong thì ngươi thích bao nhiêu cứ ăn bấy nhiêu.”
Kim Thượng Huy nghe không hiểu, nhưng có thể nhìn hiểu được thủ thế của thiếu niên. Niết niết miệng là ý nói không thể ăn thứ này, nó đã nhớ rất rất kỹ, cho nên nó liền nhanh chóng bỏ tinh hạch trong tay xuống, nhe răng với thiếu niên, sau đó ngã vào đống tinh hạch lăn a lăn, mặt vô cùng hăng hái. ♪♪(o*゜∇゜)o~♪♪
Thấy bộ dáng này của nó, Lý Đông Sinh lại được mở rộng tầm mắt. Tang thi này thật không giống tang thi a, rất đáng yêu, à đương nhiên, điều kiện tiên quyết là dưới tình huống có Cung thiếu giám hộ. (* ̄▽ ̄) v
Kim Thượng Ngọc mỉm cười nhìn ca ca y như con nít đang tự mình tiêu khiển, khóe mắt thoáng hiện lên một đạo lệ quang liền nhanh chóng biến mất.
“Mặc kệ là có hay không, tôi cám ơn trước.” Thái độ cô nhìn thì như tự nhiên thoải mái, nhưng thanh âm khàn khàn đã biểu đạt rõ cảm kích trong lòng cô.
“Đừng khách khí, cô hẳn là có thể nhận ra tinh hạch niệm lực hệ đi?” Cung Lê Hân vẫy tay, không xác định hỏi.
“Đương nhiên, dẫn một tia dị năng vào, thấy có cộng hưởng là được.” Kim Thượng Ngọc cười gật đầu.
“Dùng hai cái thùng này lựa ra đi.” Nhạy bén nhận thấy lệ quang nơi khóe mắt Kim Thượng Ngọc, thái độ Lý Đông Sinh ôn hòa hơn nhiều, lấy hai cái thùng không từ không gian ra.
“Cám ơn.” Kim Thượng Ngọc nhận lấy, ngồi xếp bằng dưới đất kiểm tra từng viên tinh hạch một, Lý Đông Sinh ngồi xổm bên cạnh hiếu kỳ quan sát. Cung Lê Hân và Kim Thượng Huy thì cùng nằm trên núi tinh hạch, tay cầm một viên tinh hạch lấp lánh, huơ huơ làm tia sáng của nó phản xạ lại lên tường thành những đốm sáng, sau đó mở to mắt thưởng thức, y như hai thằng nhóc hợp cạ chơi với nhau, làm Kim Thượng Ngọc ngẫu nhiên ngước mắt nhìn mà khẽ cười.
Kiểm tra hết mười vạn tinh hạch tốn rất nhiều thời gian, nhưng Kim Thượng Ngọc không hề thấy vô vị thiếu kiên nhẫn, vì chỉ ngắn ngủi nửa tiếng, cô đã tìm được tới bảy viên tinh hạch niệm lực hệ, hơn nữa cấp bậc đều ngoài cấp hai đê giai, cứ tính theo tỉ lệ này thì tinh hạch niệm lực hệ lẫn trong đống tinh hạch còn không ít. Nghĩ tới tinh thần lực bưu hãn của thiếu niên, Kim Thượng Ngọc không khỏi thấy có chút bi ai cho đám tang thi niệm lực hệ kia, chắc hẳn lúc trước chúng nó đã từng thử dùng dị năng để đánh lén hoặc công kích, nhưng bất đắc dĩ thiếu niên lại không hề cảm giác được, cực kỳ dễ dàng làm thịt chúng nó, thật sự là gặp nhầm người xấu a!
Dùng thành ngữ lung tung một hồi, Kim Thượng Ngọc lại tìm thấy được một viên cấp ba đê giai, mừng rỡ quăng vào cái thùng bên người. Lý Đông Sinh thấy cái thùng kia đã đầy ắp tinh hạch không thể chứa được nữa, liền phất tay lấy ra một cái thùng rỗng khác, để cô có đủ không gian mà bỏ vào. Hai người phối hợp ăn ý, qua ba tiếng đã kiểm được gần một nửa số tinh hạch. Nhờ có Cung Lê Hân trấn áp nên Kim Thượng Huy vẫn ngoan ngoãn ngồi trong phòng, không ầm ĩ không náo loạn, chỉ ngẫu nhiên lấy mấy khỏa tinh hạch cấp một Kim Thượng Ngọc không cần bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó dùng móng vuốt đẩy đẩy đống tinh hạch rải rác xung quanh lại gần, chất một đống cạnh người Kim Thượng Ngọc để cô tiện tay lấy, làm Kim Thượng Ngọc thấy mà xúc động một trận.
Như bây giờ, rời khỏi Cung thúc, rời khỏi Lê Hân, rời khỏi hắn và Văn Bác thì vận hành các hành động công tác đều cực kỳ kém, chỉnh đốn cực kỳ gấp gáp.
Cung Lê Hân nhíu mày hỏi,”Vậy em muốn ra nhiệm vụ thì sao?”
“Không vội, chờ bọn họ toàn bộ đều có thể đảm đương được trách nhiệm thì lại làm nhiệm vụ. Bọn họ không có đầu óc thì thôi đi, không thể ảnh hưởng đến các tổ viên khác.” Tống Hạo Nhiên phất tay nói. Hắn phát hiện trong căn cứ có một làn sóng sùng bái đến mù quáng, đại để là rất tin tưởng vào Lê Hân, lại còn mù quáng luôn nghe theo tổ viên tổ một, thấy tổ một thu được tin tức giả ra khỏi căn cứ, thì các tổ khác cũng như ong vỡ tổ chạy theo, làm hắn thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
“Đúng vậy, chẳng những bọn họ cần rèn luyện, Lê Hân em cũng phải học cách quản lý căn cứ. Cung thúc đang bị bệnh, em phải gánh trọng trách của ông. Em yên tâm, anh và Hạo Nhiên sẽ giúp đỡ.” Lâm Văn Bác mở miệng phụ họa. Làm vị lãnh tụ tinh thần của mọi người, Lê Hân cũng phải nhanh chóng thành thục mới được.
“Được, em sẽ nghiêm túc học tập, papa người chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được.” Lo lắng cho cơ thể của cha, cho dù bản thân ghét nhất chuyện quyền mưu, Cung Lê Hân vẫn không nói hai lời đáp ứng. Đương nhiên, có Lâm đại ca và Tống đại ca ở đây, cậu vô cùng an tâm.
“Được được, ngoan.” Cung phụ cười híp cả mắt, lập tức giao nhiệm vụ,”Vậy con ngày mai qua nói chuyện với Đậu Hằng đi, xem xem cậu ta rốt cuộc là có thái độ gì. Đậu Hằng không thể so với Bào Long và Khang Chính Nguyên, thực lực hắn siêu phàm, tâm tư sâu không lường được, con cẩn thận một chút.”
Cung Lê Hân gật gật đầu, như nhớ tới gì đó, lại vẫy tay nói,”Trước mắt đừng giải tán tổ của em, để bọn họ nhanh chóng tới Phượng Hoàng thành mang lương thực trở về đã.”
“Bọn họ đã đi rồi.” Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên bật cười, đồng thanh nói.
Thấy ba đứa nhỏ ăn ý tự nhiên, Cung phụ và Lâm lão gia tử liếc nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng. Kim Thượng Ngọc đã ra khỏi phòng y tế kiểm tra tình huống của Kim Thượng Huy, chỉ duy còn lại Cung Hương Di nhìn đám người hòa thuận vui vẻ, trong lòng phức tạp khó tả. Cô cũng muốn tham gia vào, cùng mọi người hỉ nộ ái ố, nhưng cô cũng biết, một khắc kia khi cô vứt bỏ Cung Lê Hân, cô đã mất đi tư cách đó.
**********************************************