Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 130 :

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Khao khát dâng lên trong lòng càng lúc càng mãnh liệt thôi thúc Cung Hương Di muốn nhanh chóng bù đắp lại tình thân và tình yêu do chính cô phá vỡ, cô buông mi, cố gắng tìm một chủ đề để chen vào, sau một lúc lâu mới chần chừ mở miệng,”Cái đó..em luôn tự hỏi là, sao Triệu Cảnh lại phản bội khu Đông?”



“Triệu Cảnh?” Trong mắt Tống Hạo Nhiên lộ ra vẻ nghi hoặc, Lâm Văn Bác cũng nhíu mày, cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Không thể trách trí nhớ bọn họ kém, khu Đông nhiều người như vậy, Triệu Cảnh thực lực lại bình thường, tính cách yếu đuối, mọi khi luôn vô thanh vô tức, căn bản không ai chú ý tới sự tồn tại của cậu ta. Chó cắn người là chó không sủa, đạo lý này thật chính xác.



“A, đó là người thích Tống đại ca, còn hôn Tống đại ca nữa, từng bị em giáo huấn một trận.” Cung Lê Hân trí nhớ siêu phàm, mặt lộ vẻ giật mình nói.



“Ra là cậu ta.” Lâm Văn Bác biểu tình cười nhạo liếc qua Tống Hạo Nhiên, trêu chọc,”Thì ra là do yêu quá thành hận.”



Hai gò má ngâm đen của Tống Hạo Nhiên hơi phiếm hồng, này không phải là xấu hổ, là tức giận, lấy mắt đâm bạn tốt, cảnh cáo hắn đừng có mà mượn cớ này để “châm ngòi li gián” tình cảm của hắn và Lê Hân.



Lâm Văn Bác nheo mắt không nói nữa, Cung phụ sắc mặt rối rắm mở miệng,”Triệu Cảnh kia..là nam đi?”



“Ha ha, Viễn Hàng, ông thật lạc hậu. Thế đạo bây giờ, nam thích nam, nữ thích nữ, quan hệ rất loạn!” Lâm lão gia tử cười hào sảng mở miệng. (bác già, con êu bác~~ XD )



Cung phụ rối rắm mày nhíu chặt giãn ra, than thở,”Cũng đúng, bây giờ bên ngoài loạn như tơ vò, không có gì quá ngạc nhiên. Lão gia tử ông có tư tưởng rất tiến bộ a!” Hai lão nhân ghé sát nhau cười cười nói nói, nhắc tới mấy người trẻ tuổi bây giờ. Thấy bọn nhỏ ngồi trên giường nhỏ lộ vẻ mệt mỏi liền thấy đau lòng vội vàng đuổi bọn họ về nghỉ.


Hắn xác thực đã từng yêu Cung Hương Di lúc trước, nguyện ý vì cô che đi hết thảy mưa gió, gánh tất cả thống khổ. Nhưng sau khi yêu cậu thiếu niên độc lập tự chủ, thẳng thắn hồn nhiên kia, hắn mới biết được, thì ra bản thân mình đã yêu vất vả như vậy. Nguyên lai Cung Hương Di với hắn mà nói chỉ là một gánh nặng ngọt ngào, nhưng gánh nặng vẫn là gánh nặng, dù nó có tốt đến đâu, thì vẫn là gánh nặng, một ngày sẽ khiến hắn suy sụp, khiến hắn mệt mỏi. Nhưng thiếu niên thì khác, thiếu niên kiên định quả cảm, thẳng thắn đơn thuần, cậu có thể cùng hắn kề vai chiến đấu, cũng có thể vì hắn mà xua đi sợ hãi cùng hắc ám trong lòng hắn, bất tri bất giác, thiếu niên đã biến thành động lực và niềm tin để hắn sống sót. Hắn từng nghĩ hắn đã yêu Cung Hương Di rất sâu nặng, nhưng sau khi yêu cậu, hắn mới biết cái gì gọi là ‘yêu hơn cả sinh mệnh’. Hắn thế này, ngoại trừ thiếu niên, đời này hắn không thể tiếp nhận người khác.



Sắc mặt Cung Hương Di trắng bệch như tờ giấy, cố nén đau đớn bất an hỏi,”Vì sao? Có phải anh cố ý nổi giận không? Chúng ta chia tay nhiều lần như vậy, chưa bao giờ so đo như thế.”



“Không phải..” Lâm Văn Bác lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc lại thẳng thắn,”Hương Di em nghe kỹ, không phải là cố ý, mà là không còn yêu nữa, anh đã yêu người khác.”



“Yêu người khác? Yêu người khác…” Thì thào lặp lại nhiều lần, sắc mặt Cung Hương Di có chút hốt hoảng, không thể tin vào tai mình. “Yêu ai?!” Đến khi cô phản ứng lại, hai mắt cô đã đỏ bừng, hung tợn chất vấn.



Nhìn biểu tình cô vặn vẹo dữ tợn, Lâm Văn Bác nhíu mày, trầm giọng mở miệng,”Về sau sẽ biết, tóm lại, giữa chúng ta không còn khả năng.” Dứt lời, hắn xoay người chậm rãi rời đi.”



Cung Hương Di nói sẽ thay đổi, nhưng trong giây lát đã lập tức lộ bộ mặt thật, nếu để cô biết chân tướng, Lâm Văn Bác chắc chắn việc đầu tiên cô làm chính là chạy tới đại náo một trận với Cung thúc, khiến mọi người không được yên ổn, sau đó trút hết thảy oán hận không cam tâm lên đầu tiểu Hân. Cho nên, một khắc khi thấy cô biến sắc mặt, hắn đã lập tức đánh tan ý niệm thẳng thắn nói ra mọi chuyện trong đầu, cứ để cô từ từ chết phần tâm này đi, thời gian là thứ thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương, cô sớm muộn sẽ có một ngày buông tay.



Cung Hương Di nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Văn Bác, hận không thể đâm một lỗ lớn trên người hắn, trực tiếp nhìn thấy lòng hắn. Sao lại không còn yêu? Chỉ mới tách ra mấy tháng ngắn ngủi sao đã không còn yêu? Cô không tin! Khuôn mặt vặn vẹo dần bình tĩnh trở lại, Cung Hương Di lau đi lệ nơi khóe mắt, đáy mắt lóe ra quang mang không cam tâm.



********************************