Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 131 :

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Tống Hạo Nhiên bán ôm Cung Lê Hân kéo lên trên lầu, đi đến cầu thang tầng hai, thấy thiếu niên vẫy tay định nói tạm biệt, hồng mâu hắn chợt lóe, bắt lấy cổ tay cậu, nhanh chóng kéo cậu vào phòng mình, ‘phanh’ một tiếng đóng sầm cửa lại.



“Tống đại ca, anh làm gì vậy?” Đẩy Tống Hạo Nhiên đang dùng sức đặt cậu lên giường, Cung Lê Hân nhíu mày hỏi.



“Đừng đi, anh muốn em.” Tống Hạo Nhiên cắn nhẹ lên phân thân tai xinh xắn của thiếu niên, thanh âm khàn khàn, vừa nói vừa đẩy cái chỗ sớm đã cứng như sắt ma sát lên đùi trong cậu, ý tứ không cần phải nói rõ.



Hai má Cung Lê Hân ửng đỏ, nhu thuận bất động cuộn mình vào lòng hắn, đôi tinh mâu dâng lên một tầng hơi nước, nhìn qua cực kỳ liêu nhân chọc người ta muốn yêu thương.



Tống Hạo Nhiên vui vẻ khẽ cười, dùng đầu lưỡi liếm lên hình dáng xinh đẹp của phân thân tai cậu, thấp giọng hỏi,”Chúng ta tu luyện đi? Ân?” Một chữ cuối cùng mang theo giọng mũi dày đặc, cùng với hơi thở nóng rực phả lên bên tai bị liếm đến ướt đẫm của thiếu niên, dẫn tới thiếu niên run rẩy một trận, tinh mâu mơ màng mắt thấy đã sắp chảy lệ.



Hồng mâu vốn âm u của Tống Hạo Nhiên nháy mắt biến thành sâu thẳm không thấy đáy, hai tay ra sức xoa nắn thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, hận không thể khảm cậu vào sâu trong cơ thể mình.



“Được, em đi tắm trước đã.” Đợi cho run rẩy cùng tê dại trên người biến mất, Cung Lê Hân một chút cũng không nhiều lời, sảng khoái gật đầu. Võ công cậu vẫn trì trệ không tăng, nơi này lại không có linh đan diệu dược để cậu dùng, nếu vẫn tiếp tục dùng phương pháp cũ để tu luyện, không biết tới ngày tháng năm nào cậu mới lên được tầng thứ ba của Nghịch Mạch Thần Công. Mà tang thi bên ngoài, cứ nửa năm lại thăng lên một cấp, hiện tại, tang thi cấp bốn đã xuất hiện, cậu phải dùng chín phần công lực mới có thể chống lại, không bao lâu, tang thi cấp năm sẽ xuất hiện, đến lúc đó nếu cậu vẫn trong trạng thái này thì chắc chắn không phải là đối thủ của tang thi cấp năm. Phải mạnh lên, đã rất cấp bách rồi.



“Cái gì cũng đừng nghĩ, em chỉ cần chuyên tâm hưởng thụ là được rồi.” Thấy thiếu niên dưới thân mày nghiêm lại, có chút đăm chiêu, Tống Hạo Nhiên thở dài, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm và mắt cậu.
“Ngô!” Thân thể xích lõa của hai người giao triền chặt chẽ cùng một chỗ, cùng lúc ngửa đầu kêu rên, khoái cảm cực điểm đánh vào thần kinh cả hai, làm hai người thấy thần trí như không còn thuộc về mình nữa.



Cung Lê Hân co rút phía sau, dùng hậu huyệt phấn nộn nuốt lấy cự vật thô dài của nam nhân, tay bấu lên tấm lưng vững chắc của hắn, thở hổn hển thúc giục,”Tống đại ca, mau động đi, em ngứa!”



Lời nói như đang khóc, lại như đang làm nũng rơi vào tai Tống Hạo Nhiên, khiến một tia lý trí cuối cùng của hắn nháy mắt biến mất không còn một mảnh. Hắn hung hăng hôn lên bờ môi đỏ thẫm của thiếu niên, hạ thân dùng lực đạo cuồng mãnh rút cắm nhanh hơn, giường bị chấn động đến kêu kẽo kẹt.



Từng cái từng cái đều đi thẳng đến chỗ sâu nhất, đỉnh tới chỗ ngứa ngáy tê dại nhất kia, Cung Lê Hân điên cuồng lắc đầu, buông môi của nam nhân bá đạo trên người ra, mặc sức rên rỉ. Cả thân và tâm cậu đều đắm chìm trong trận vui thích này, thân thể đong đưa lên xuống theo chuyển động của nam nhân, huyệt khẩu cũng theo sự trừu sáp của hắn mà co rút lại, thoải mái cùng hạnh phúc cùng kéo đến, vài lần khiêu khích làm nam nhân thiếu chút nữa đã một hơi tiết ra như thủy.



“Bảo bối, em thật sự là bảo bối của anh!” Ra sức va chạm vào mông thiếu niên, một ngụm lại một ngụm cắn cắn xương quai xanh tinh xảo của cậu, Tống Hạo Nhiên không ngừng tán thưởng, ánh mắt nóng rực tinh hồng như muốn bùng cháy, đem cả hắn lẫn thiếu niên đều đốt thành tro tẫn. Như thế, hai người có thể hoàn toàn hợp lại thành một, cuối cùng không bao giờ tách ra nữa.



Lần hoan ái này tiêu hồn thực cốt, kinh tâm động phách, khiến Tống Hạo Nhiên thần hồn điên đảo, muốn mà ngừng không được. Hắn dốc sức phát tiết dục vọng kiềm nén đã lâu, dừng lại trong cơ thể thiếu niên chỉ một giây lại tiếp tục, cho dù giây tiếp theo phải chết trên người thiếu niên, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Sống đã ba mươi năm, cho đến giờ phút này, hắn mới cảm nhận được, cái chấp niệm điên cuồng ‘Chết cũng yêu, yêu em đến chết’ mà trước kia hắn cười nhạo đúng là có thật.



Thời điểm khi cả hai đang say mê mập hợp, Lâm Văn Bác chậm rãi đi về phòng mình, tựa người lên vách tường mỏng manh, nhắm mắt lặng lẽ lắng nghe tiếng kích tình bắn ra bốn phía ở đối diện. Đợi hơn mười phút, hắn lại mở đôi kim mâu tối đen không rõ, vuốt mặt, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, rời khỏi, rời khỏi nơi khiến tâm hắn không ngừng xao động.