Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 136 :
Ngày đăng: 12:12 18/04/20
Cung Lê Hân nói mãi, đồng ý nhất định sẽ đưa tất cả những phương thuốc mình nhớ rõ nói ra mới có thể thoát khỏi Kim Thượng Ngọc suýt quỳ dưới đất, bám lấy quần cậu không buông này. Nếu không phải vì thấy Kim Thượng Ngọc còn phải trị liệu cho cha mình thì cậu sớm đã cho một cước rồi. (-__-)
Kim Thượng Huy ngồi dưới đất đùa nghịch đống tinh hạch trong suốt không biết em gái mình đang phát điên cái gì, còn tưởng cô đang chơi với thiếu niên, cũng chạy tới kéo kéo thiếu niên quậy một trận. Kim Thượng Ngọc thấy thế liền buông tay, nâng niu hai tờ đơn qua phòng thí nghiệm cách vách Cung Hương Di bố trí cho cô nghiên cứu.
Uy cho Kim Thượng Huy vài viên tinh hạch cấp ba, Cung Lê Hân thong thả bước qua phòng thí nghiệm của Kim Thượng Ngọc tham quan. Cậu không quấy rầy tới cô gái đang chìm đắm trong thế giới khoa học của mình kia, chỉ dạo một vòng quanh phòng thí nghiệm, nhìn nhìn xung quanh. Thấy trong góc phòng có một bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu xanh, trong chất lỏng ngâm hơn mười viên tinh hạch cấp một trong suốt, cước bộ cậu thoáng dừng, cúi xuống cẩn thận quan sát.
Nước thuốc u lam trong chai, thỉnh thoảng bốc lên vài bọt khí trong suốt, thoạt nhìn vô cùng mĩ lệ. Đến gần hơn, Cung Lê Hân có thể cảm giác được có một lực hút lớn bắt đầu khuấy động ở miệng bình, làm nội lực cậu nháy mắt hỗn loạn. Cậu áp xuống hỗn loạn ở đan điền, híp mắt nhìn về phía Kim Thượng Ngọc hỏi,”Trong đây là chất lỏng gì? Nó hình như đang làm nhiễu sức mạnh của tôi.”
“A, đừng động vào cái bình đó! Đó là chất lỏng của Nhiếp Hồn Thảo.” Kim Thượng Ngọc nghe thấy quay đầu lại, lớn tiếng cảnh báo,”Nhiếp Hồn Thảo có thể hút dị năng trong cơ thể con người, hòa tan trong chất lỏng của nó, tích trữ làm chất dinh dưỡng của mình, là một loại thực vật rất nguy hiểm. Tôi đem đống tinh hạch này ngâm trong dịch Nhiếp Hồn Thảo là muốn lấy năng lượng bên trong ra, giống như thuốc xanh trong võng du vậy, sau khi uống xong sẽ lập tức đầy máu. Thế nào? Trâu bò chứ?”
Mặt Kim Thượng Ngọc lộ ra biểu tình rất hưng phấn, rồi lại nhanh chóng ủ rũ, hữu khí vô lực nói,”Nhưng đáng tiếc, tinh hạch tang thi rất cứng, rất dày chắc, những chất lỏng này không thể ngâm ra hết được. Ngâm hai năm, giá trị năng lượng trong chất lỏng chỉ còn lại 0.1%, khó trách Nhiếp Hồn Thảo chỉ thương tổn nhân loại mà không có chút uy hiếp với tang thi. Nếu có ai có thể nghiền nát tinh hạch thành phấn, lại bỏ vào trong chất lỏng này thì thuốc xanh của tôi nhất định có thể chế ra thành công. Nghe nói kim hệ dị năng giả hoặc tang thi thăng tới cấp năm về sau thì sẽ có thể có được một cơ thể vô kiên bất tồi [không gì phá được], đến lúc đó tôi sẽ trông cậy vào ca ca để mài nhỏ đống tinh hạch này vậy.”
Cung Lê Hân sáng tỏ, cúi đầu nghĩ một chút nói,”Tiểu Huy nuốt tinh hạch vào bụng, bất quá chỉ trong mười phút đã tiêu hóa được năng lượng bên trong, có thể thấy dịch dạ dày của nó so với Nhiếp Hồn Thảo còn thích hợp để ngâm tinh hạch lấy năng lượng ra hơn. Sao cô không thử dùng dịch dạ dày xem?”
“Cung thiếu, cậu đừng làm loạn thêm được không?” Kim Thượng Ngọc sắc mặt tái xanh nói,”Nước bọt và dịch dạ dày của tang thi đều có độc, dù không có độc thì ai dám uống chứ? Cậu sao?”
“Đương nhiên, bất quá nếu người khác không chịu được thì cứ dựa theo suy nghĩ của cô mà làm đi.” Cung Lê Hân dùng ngón tay khẽ vuốt cánh môi ướt át của Kim Thượng Huy, thản nhiên nói. Khi còn ở địa cung, vì để sống sót, có thứ nào cậu chưa từng ăn qua? Nói như vậy cũng vì thấy dùng dịch dạ dày sẽ trực tiếp đơn giản hơn thôi, lại quên mất sức chịu đựng và thể chất gầy yếu của người thường.
Kim Thượng Huy híp đôi thụ đồng kim sắc, hơi hé miệng để mặc cho thiếu niên chơi đùa, trên mặt lộ ra biểu tình phi thường hưởng thụ.
Đệch~ đừng có làm mấy động tác ái muội này trước mặt cô được không a, cô sẽ hiểu lầm mất! Cô là hủ nữ a! Hai má Kim Thượng Ngọc đỏ bừng, ngữ khí cứng ngắc,”Thế giới này người mạnh như cậu chỉ sợ chỉ có một, tôi vẫn là nên dựa theo khẩu vị mọi người mà làm đi.” Dứt lời, thấy thiếu niên dùng ngón tay phấn nộn câu lấy đầu lưỡi ca ca giao triền, kim mâu ca ca lại rực rỡ màu sắc, dâng đầy hơi nước, hiện ra một tia say mê, cô liền vội vàng quay đầu bụm mặt rên rỉ. o(>﹏<)o Được một lúc sau mới có thể phá đi những ý nghĩ kinh diễm của mình mà trở lại bình thường, Kim Thượng Ngọc ho khan, ra vẻ nghiêm túc mở miệng,”Một mình tôi nghiên cứu nhiều loại thuốc như vậy chỉ sợ sẽ rất bận rộn, cậu tìm tới cho tôi vài trợ thủ đi.” “Đi đâu tìm?” Cung Lê Hân dừng chơi với Kim Thượng Huy, chớp chớp đôi miêu đồng hỏi. “Đây chẳng phải nhà giam sao? Trong đây hẳn phải có tội phạm buôn bán chế tạo ma túy chứ? Có thể sử dụng thiết bị đơn sơ nhất để tạo ra thuốc phiện có độ tinh khiết cao, chỉ với tri thức hóa học và y dược học đó của bọn họ thì cũng đủ để làm trợ thủ của tôi rồi. Cậu ra đảo hỏi một chút, nhân tài nhất định không thiếu!” Kim Thượng Ngọc bình tĩnh nói. Cô thấy rất may mắn vì nơi này từng là nhà giam lớn nhất C quốc, phạm nhân bị giam đều không phải người tốt, nhưng nhân tài lại không hề thiếu, có người giỏi buôn bán vũ khí súng ống, có người buôn ma túy tinh thông chế tạo dược phẩm hóa học, cũng có phạm nhân giỏi quản lý kinh tế tài chính sổ sách,… Tóm lại, Trường Xà đảo tuyệt đối là một nơi đầy người tài. ( ̄へ ̄ ) Cung Lê Hân hiểu rõ gật đầu, đang tính xoay người rời đi, lại bị Kim Thượng Ngọc gọi lại,”Đợi đã, cậu giúp tôi bắt về vài con chuột biến dị đi, tuy không biết có thể dùng hay không, nhưng thuốc tôi chế tạo ra đều sẽ thí nghiệm lên người động vật.” “Sao lại dùng động vật, trực tiếp dùng người chẳng phải hiệu quả sẽ tốt hơn sao?” Cung Lê Hân nhíu mày hỏi. Lúc trước ở địa cung, Tiêu Lâm đã dưỡng một đám dược nhân, nên ngữ khí cậu rất bình thản, thần sắc lạnh nhạt, cũng không thấy có gì không ổn với đề nghị của mình. “Tôi cũng muốn a, nhưng papa cậu nhất định sẽ không đồng ý, nếu ông biết được, hai chúng ta chắc chắn sẽ không ăn được trái ngon đâu!” Kim Thượng Ngọc lau mồ hôi lạnh trên trán, nhận thức về trình độ tà ác của Cung Lê Hân lại càng sâu hơn một bậc. “Tôi sẽ mang hai người tới đây cho cô, cô chỉ cần chuyên tâm thử thuốc trên người chúng là được, papa tôi sẽ không nói gì đâu.” Cung Lê Hân nhếch môi cười, vừa phất tay vừa bước ra ngoài. Kim Thượng Huy thấy thế lập tức nhắm mắt đuổi theo. Kim Thượng Ngọc sớm đã hỏi rõ ràng tình huống trên Trường Xà đảo, hơn nữa với cái đầu thông minh tuyệt đỉnh của cô thì chỉ cần nghĩ một chút đã biết hai người trong miệng thiếu niên khẳng định là Bào Long và Triệu Cảnh. Chọc ai không chọc, lại chọc phải tiểu ma đầu này, này là bị lão thọ tinh thắt cổ, quá chán sống rồi phải hay không a? Kim Thượng Ngọc thầm mắng một hơi, lại vùi đầu tiếp tục nghiên cứu phương thuốc. Giờ này khắc này, những tên phạm nhân buôn ma túy trên Trường Xà đảo không hề biết được, loại thuốc vĩ đại đã thay đổi lịch sử của nhân loại, có ý nghĩa vượt thời đại trong tương lai sẽ được tạo thành bởi chính tay bọn họ. **************************************