Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 137 :

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Thời gian dần trôi, rất nhanh đã qua nửa tháng. Ngoại trừ ban đêm, Kim Thượng Huy mỗi thời mỗi khắc đều đi theo Cung Lê Hân. Sau vài lần bị hung hăng giáo huấn, nó đã thông minh hơn, không còn công kích người trong căn cứ nữa, khi Cung Lê Hân xử lý sự vụ của căn cứ, nó đã có thể yên lặng chờ đợi, thú tính trong người dần giảm bớt, càng ngày càng lộ ra nhân tính.



Mà người trong căn cứ cũng ngạc nhiên phát hiện được, nguyên lai Cung thiếu cũng không phải là người trầm ổn nội liễm, im lặng nhu thuận như họ tưởng. Cậu cũng có lúc thích đùa giỡn, chẳng qua vì không tìm được bạn chơi phù hợp, cho nên mới đem thiên tính bướng bỉnh tùy hứng giấu đi mà thôi. Người bạn chơi “phù hợp” hiển nhiên là con tang thi kim hệ cấp bốn kia, cũng chỉ có nó mới có thể chơi với Cung thiếu a. (¬‿¬)



Có đứa nhỏ nhà ai lại không có việc gì vào thành giết tang thi cao cấp để sưu tập mấy viên tinh hạch ‘đẹp mắt’ không? Có đứa nhỏ nhà ai có thể lặn xuống biển nín thở một hai giờ mà không e sợ đàn Piranha không? Có đứa nhỏ nhà ai đi vào khu rừng nhiệt đới có thú và động vật biến dị hoành hành mà còn có thể bình an vô sự trở về không? Trừ bỏ tên phi nhân loại Kim Thượng Huy, cũng chỉ có Cung thiếu thực lực bưu hãn thôi a. 囧



Chẳng qua chỉ mới ngắn ngủi nửa tháng, hai người nghiễm nhiên đã trở thành đôi hợp tác tốt nhất, đi tới đâu cũng như hình với bóng, thân mật khắng khít, làm cho mấy tổ viên tổ một bị giải tán nhìn mà đỏ mắt không thôi, càng liều mạng cố gắng biểu hiện tốt, để cầu mong có thể sớm ngày trở lại bên người Cung thiếu. Cung phụ nằm trên giường bệnh cũng biết tới sự tồn tại của Kim Thượng Huy, thấy con trai nhà mình rất yêu thích, Kim Thượng Huy lại không ăn thịt người, cũng chỉ đành ngầm thừa nhận.



Ca ca có người chăm sóc, càng ngày càng hiểu chuyện hơn, thuốc nghiên cứu cũng có sự tiến triển tốt, Kim Thượng Ngọc mỗi ngày đều thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn, trong người như tràn đầy sức sống, chiếu cố Cung phụ càng tận tâm tận lực hơn, rất nhanh đã chiếm được hảo cảm của ông. Nếu không phải con trai mình và Tống Hạo Nhiên đã thành đôi, Cung phụ còn muốn để Kim Thượng Ngọc làm con dâu mình a.



Khi Cung Hương Di bước vào phòng y tế thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện thanh thúy của Kim Thượng Ngọc và tiếng cười sang sảng của cha mình. Cung Lê Hân thì ngồi bên giường, phía sau là Kim Thượng Huy khóe miệng cong lên, nhìn qua vô cùng tuấn mỹ, vô cùng ‘bình thường’. Đậu Hằng xử lý xong sự vụ của mình cũng sẽ chạy tới thăm, mỗi lần đều chọn ngay thời điểm Cung Lê Hân đến. Hắn lúc này đang ngồi kề cạnh thiếu niên, không mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng lắng nghe, chốc chốc lại nghiêng đầu nhìn thiếu niên một cái, trong đôi tử mâu thâm thúy là sung sướng cùng ôn nhu không hề che giấu.



Cước bộ Cung Hương Di thoáng dừng, bỗng dưng có loại cảm giác như đã trải qua mấy đời. Nguyên lai Tiểu Yêu không âm trầm quái gở, mà là cởi mở phóng khoáng; thì ra Tiểu Yêu không phải độc lai độc vãng, mà là nuôi bên người một con tang thi; nguyên lai Đậu Hằng không hề điên cuồng cố chấp, mà cũng có một mặt ôn hòa đạm nhiên. Đời trước, cô đã nhìn thấy rất nhiều thứ, kỳ thật đều chỉ là mặt ngoài nông cạn hạn hẹp, thậm chí có nhiều chuyện chỉ là do cô phán đoán chủ quan. Nhớ lại hành vi tùy hứng vì Văn Bác “thay lòng đổi dạ” mà tự tiện rời khỏi căn cứ của mình, cô đột nhiên có một cảm giác xúc động muốn bật khóc. Đời trước, rốt cuộc là cô đã bỏ lỡ điều gì? Mà đời này, hết thảy những thứ cô vốn nên quý trọng lại bị chính cô mơ hồ vứt bỏ.



“Hương Di, sao thế?” Thấy con gái đứng ngoài cửa bất động thật lâu, hai mắt lại ửng hồng, Cung phụ nhíu mày hỏi.


Cứ thế mà qua tiếp nửa tháng, một đêm khuya nào đó, Cung Lê Hân đang cưỡi trên thắt lưng Tống Hạo Nhiên, tiểu huyệt phấn nộn bao lấy cự vật thô dài của nam nhân mà phun ra nuốt vào; đây chính là lúc đang say mê chìm đắm muốn ngừng mà không được.



Bỗng nhiên, vành tai thiếu niên hai má phiếm hồng giật giật, ghé vào tai nam nhân nghẹn ngào một tiếng, thanh âm đứt quãng,”Động..động nhanh lên, trên đảo có dị trạng.”



Tống Hạo Nhiên giữ lấy eo thiếu niên liên tục trừu sáp, cắn răng oán giận,”Bảo bối, chúng ta vừa mới bắt đầu a!”



Cung Lê Hân khóe mắt mang theo hơi nước sương mù làm say lòng người, nghiêng người hôn lên môi nam nhân an ủi, đan điền lại nhanh chóng vận hành, đồng thời co rút hậu huyệt, cắn nuốt cự vật trong người, ý đồ muốn nó nhanh chóng đạt cao trào. Lâm đại ca còn ở bên ngoài tuần tra, cậu không an tâm.



Tiểu huyệt thiếu niên vốn ẩm ướt nóng chặt, vừa lộng như vậy đã làm người ta tiêu hồn thực cốt, dục tiên dục tử, phảng phất như có vô số cái miệng nhỏ đang mút lấy hôn liếm lão nhị của hắn, tư vị tuyệt vời khó tả. Tống Hạo Nhiên gầm nhẹ một tiếng phóng thích, cự vật nửa nhuyễn nửa cứng trong cơ thể thiếu niên không cam lòng động thêm vài cái mới quyến luyến rút ra.



“Bảo bối, lần sau em phải bồi thường anh!” Vội vàng xử lý sạch sẽ đống hỗn độn dưới thân, Tống Hạo Nhiên cắn cắn vành tai phấn hồng của Cung Lê Hân nói nhỏ.



Cung Lê Hân ôm chặt lấy cổ nam nhân, nhiệt tình hôn liếm yết hầu hắn, liếm cho đến khi nam nhân bối rối sợ mình không kiềm chế được lại mất khống chế, không thể không thúc giục cậu mau đi xem xét tình huống mới buông tha. Đối phó Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, Cung Lê Hân nay có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cực kỳ thuần thục. (〜 ̄▽ ̄)〜



*****************************************