Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 165 :
Ngày đăng: 12:12 18/04/20
Thi triều bại trận mà lui, mọi người còn chưa kịp hồi thần từ niềm vui sướng khôn cùng đã bị hành động của Kim Thượng Huy làm cho chấn kinh. “Nó đến tột cùng là tang thi hay nhân loại a?”
Không biết là ai trong đám người chần chờ hỏi. Thấy sắc mặt Tống Hạo Nhiên đột nhiên xanh mét, Tôn Điềm Điềm thiện lương yếu ớt giải thích,”
Tiểu Huy giống con nít, nó làm vậy không có ý gì khác đâu, có lẽ do quá kích động, muốn biểu đạt vui sướng trong lòng thôi.”
“Không sai. Hơn nữa khả năng bắt chước của nó khá tốt, chắc là bị anh với Lâm Văn Bác dạy hư rồi, ha ha ha~~”
Tào Á Nam huơ nắm tay đánh lên người Tống Hạo Nhiên, vô tâm vô phế cười nói. Sắc mặt tối đen của Tống Hạo Nhiên dần khôi phục lại bình thường, khóe miệng căng chặt cong lên, bản thân cũng không nhịn được nở nụ cười. Chỉ cần Lê Hân bình an là tốt rồi, không cần so đo với mấy chuyện nhỏ như vầy. Dán sát vào cánh môi của thanh niên, cảm nhận được ấm áp cùng mềm mại ở môi, trong đôi kim mâu màu tối của Kim Thượng Huy đều là ý vui vẻ không gì sánh được. Thay đổi góc độ nhẹ nhàng vuốt ve môi thanh niên, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm mấy lần, thấy thanh niên đưa tay đẩy đẩy ngực mình, nó mới lưu luyến không rời lui ra. “Hân……Hân……”
Há miệng hít thở, nó gian nan phun ra hai chữ, giọng nói có phần hỏng, hơi khàn khàn, không cẩn thận lắng nghe căn bản không thể nghe rõ. Nhưng Cung Lê Hân lại nghe thấy cực kỳ rõ ràng, đôi tinh mâu đen láy vì hai chữ này mà sáng rực. “Tiểu Huy gọi ta?”
Cậu nâng hai má Kim Thượng Huy lên, thấp giọng hỏi. Kim Thượng Huy há miệng, lại gọi thêm một lần, lần này phát âm nhấn rõ từng chữ, càng lúc càng rõ ràng. Cung Lê Hân híp mắt, thật lâu không nói, đột nhiên kiễng mũi chân, hôn lên mi tâm Kim Thượng Huy. Kim Thượng Huy ngẩn người, cánh tay ôm thanh niên càng dùng sức hơn. Trong lòng nó ấm ấm, nóng nóng, tim đập càng lúc càng nhanh, cảm giác này so với lúc thăng cấp còn thoải mái hơn nhiều! “Ca ca? Cung Lê Hân? Hai người đang làm gì đó?”
Viện quân ở huyện Phổ An đến chậm, Kim Thượng Ngọc đẩy đám người ra, ngạc nhiên nhìn hai người đang ôm nhau trước mắt. Móa~~ vừa tới đã chói sáng đâm mù mắt cô rồi a! o(>0<)o “Tiểu Huy vừa gọi tên tôi.”
Lui khỏi ôm ấp của Kim Thượng Huy, đưa viên tinh hạch kim hệ cấp năm trung giai trong tay đưa cho nó thưởng thức, Cung Lê Hân cười cười mở miệng. “…”
Kim Thượng Ngọc trầm mặc vài giây, đột nhiên nhanh như đạn phóng tới trước mặt Kim Thượng Huy, kéo tay áo nó vừa dụ dỗ vừa uy hiếp nói,”
Ca ca, gọi em một tiếng có được không?! Gọi đi! Mau gọi a! Không gọi em tịch thu tinh hạch của anh bây giờ!”
“Đúng, chị tao nhất định sẽ cứu tao.”
Bạch Khải Minh cắn răng, cố nén sát ý trong lòng nói. Cung Lê Hân cảm nhận được sát ý của gã, mày dần nhíu chặt. Đem mấy người này đi đổi dược sư không phải không thể, nhưng cậu không có thói quen thả hổ về rừng. Nghĩ tới đây, con ngươi cậu chợt lóe lên, nói với vài tên thuộc hạ,”
Tiếp tục đổ thuốc.”
Đợi khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Cung Lê Hân thong thả bước tới bên người những người này, tay nhanh chóng điểm lên mấy đại huyệt trên người bọn họ. Thân thể như bị lợi trảo xé rách, bọn chúng thống khổ gào thét, nếu không phải vì cả người vô lực, bọn chúng đã sớm lăn lộn đầy đất. “Mày đã làm gì?”
Bạch Khải Minh cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh ứa ra gân xanh. “Cho các người nếm thử cảm giác thống khổ khi bị xé nát.”
Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng, nhưng cũng chả phải lời thật. Mà người Ninh Thành thấy hành động của thủ lĩnh, trong lòng đều minh bạch. Dị năng mấy người này bị thủ lĩnh phế đi hết, dù thả đi cũng không còn quan trọng nữa. Người Liêu Thành chẳng phải thi hành chính sách ‘Ưu hóa giống người’ sao? Để cho bọn chúng cũng nếm thử tư vị làm người yếu kém đó, này còn tốt hơn so với trực tiếp giết chết. Vì bị cho uống lam dịch, dị năng trong cơ thể đã sớm bị thôn phệ đến không còn, nên Bạch Khải Minh không hề nghi ngờ, chỉ âm thầm cắn răng cố chịu đau nhức, nghĩ đợi sau khi trở về Liêu Thành, nhất định phải tìm cơ hội báo thù. Không bao lâu sau, Kim Thượng Ngọc liệt kê xong danh sách, đưa tới trước mặt Cung Lê Hân thận trọng dặn dò,”
Đây, những người này là những người tôi muốn, kỹ thuật chuyên môn rất tốt, hơn nữa đều từng hợp tác với tôi. Cậu phái người đưa danh sách này tới Liêu Thành, nói bọn họ đừng nghĩ tới chuyện đem a miêu a cẩu tới lừa gạt chúng ta, sai một người thì sẽ nhận một linh kiện trên người Bạch Khải Minh thế vào đó.”
Cung Lê Hân gật đầu, đưa danh sách cho một tên Liêu Thành cậu cố ý lưu lại, hỏi,”
Lời của cô ấy đều nghe rõ?”
Người nọ gật lấy gật để, run rẩy tiếp nhận danh sách. Không nghĩ tới người Ninh Thành lại hiểu rõ tận tường tình huống của bọn họ như vậy, những nhà khoa học này đều là nhân tài ưu tú nhất Liêu Thành, đưa hết cho Ninh Thành, Liêu Thành chắc chắn sẽ sụp đổ. Dù Bạch Hồng có mạnh thế nào, về sau cũng sẽ không gây ra được sóng gió gì, huống chi ả há có thể mạnh hơn Cung thiếu? Bạch Khải Minh nằm rạp dưới đất, đầu cúi thấp, con ngươi đỏ sậm tràn đầy sát ý. Gã mãi đắm chìm trong cừu hận, nên đã xem nhẹ khi Hạ Cẩn nhìn về phía gã, ánh mắt hắn đầy ý trào phúng cùng thương hại. ***********************************