Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 166 :

Ngày đăng: 12:12 18/04/20


Bạch Hồng sau khi nhận được tin tức thì cố nén bi thống cùng cừu hận đến Phổ An trao đổi con tin thế nào tạm thời không đề cập tới. Ninh Thành, Cung phụ đang một mình ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm chồng báo cáo điều tra trước mắt mà xuất thần.



Đem báo cáo điều tra lật ra xem lại từ đầu đến cuối, ông suy sụp ngã lưng lên ghế, thở một hơi dài. Đã có kết quả điều tra về “nội quỷ” lần trước. Vì chuyện này liên quan đến an nguy của Ninh Thành, nên mọi người đều tích cực phối hợp, nói ra những chuyện nghe thấy trong nửa tháng này, chỉ cần có chỗ khả nghi đều nói rõ cho tiểu tổ điều tra, thề muốn mau chóng tìm ra phản đồ kia, lấy lại cho Ninh Thành sự an bình vốn có.



Đồng tâm hiệp lực nhiều năm như vậy, mọi người từ lâu đã thân như người một nhà, tuy hai mà một. Nhưng chính vì tình cảm sâu đậm, nên mới càng không thể chấp nhận được chuyện phản bội. Hai ngày này, vì chuyện tên phản đồ, người Ninh Thành đã xuất hiện tầng ngăn cách cùng nghi kỵ, loại không khí bất ổn này dần lan tràn trong căn cứ, khiến nhân tâm hoảng sợ, lời đồn thổi nổi lên khắp nơi. Mọi người nhìn ai cũng thấy giống phản đồ, còn xảy ra cả chuyện dân chúng tụ tập lại đánh nhau, căn cứ vốn luôn trật tự chưa bao giờ hỗn loạn thế này.



Thấy tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, cao tầng của căn cứ sau khi khi tiến hành hội nghị đã nhất trí phải quyết định điều tra chuyện này đến cùng, cũng phải trừng phạt nghiêm khắc kẻ phản bội này, để cảnh cáo con cháu đời sau.



Hiện tại sớm đã không còn là xã hội pháp trị, người Ninh Thành tự có một bộ luật pháp riêng, đối với kẻ phản bội, nhẹ thì phế bỏ dị năng, đưa tới phòng thí nghiệm làm người thử thuốc, nặng thì quất roi đến chết, phơi thây ba ngày. Thủ đoạn tuy tàn nhẫn, lại vô cùng thích hợp với thế cục trước mắt. Cái gọi là loạn thế sinh ra hình phạt, Cung phụ cũng không thấy vậy có gì không ổn. Thế nhưng, nhìn báo cáo trước mặt, ông lần đầu tiên cảm thấy mình lao lực quá độ, tâm vô cùng mệt mỏi.



Vì sao người này cố tình lại là con gái ông? Cung Hương Di? Tại sao con ngay thời điểm ta hơi thay đổi cái nhìn về con lại làm ta thất vọng? Trái tim ẩn ẩn đau đớn, Cung phụ che ngực trầm ngâm, một lát sau gọi cảnh vệ bên ngoài nói,”Đi, gọi Cung Hương Di tới đây.”



Đưa báo cáo điều tra lên là mọi người rất tín nhiệm ông, ông không thể cô phụ phần tín nhiệm này. Chuyện này, ông nhất định phải cho mọi người một công đạo.



“Papa, người gọi con tới có chuyện gì vậy?” Chỉ có vài ngày, Cung Hương Di đã gầy đi rất nhiều, nhìn y như một tờ giấy. Chứng kiến sự oán hận cực độ của người Ninh Thành với kẻ phản bội, cô mỗi ngày đều vô cùng lo lắng, tâm tình bất an, đã liên tục ba ngày không được ngủ ngon.



“Đây là báo cáo điều tra đội trưởng đội tự vệ vừa đưa lên, con nhìn qua xem?” Cung phụ đưa chồng tư liệu đẩy tới trước mặt cô.
“Em tốt xấu gì cũng là không gian dị năng giả cấp năm đê giai điên phong, không yếu như vậy. Nếu em triển lộ ra thực lực thật sự, các anh nhất định sẽ bị dọa cho kinh hách.” Thấy hành động tránh bị hiềm nghi của Lâm Văn Bác, Cung Hương Di yếu ớt cười, bỗng dưng muốn mở rộng lòng với người bên cạnh mình.



“Em quả nhiên che dấu thực lực.” Lâm Văn Bác sáng tỏ gật đầu, ôn thanh nói,”Vết thương đã bôi dược chưa? Có đau không?”



“Thuốc của tiểu Ngọc rất tốt, bây giờ đã không đau nữa.” Cung Hương Di gian nan vẫy tay, thấy thanh âm trầm thấp của Lâm Văn Bác lộ ra một tia áy náy, cô liền phấn chấn tinh thần nói,”Anh không cần phải thấy thẹn với em, nam chưa kết hôn nữ chưa giả chồng, anh có được quyền lựa chọn. Thực tế, người sai vẫn luôn là em. Sau khi xảy ra mạt thế, em chưa từng thật lòng, toàn tâm toàn ý tiếp nhận anh, hẳn anh cũng cảm nhận được đi? Chuyện quá khứ đã qua, chúng ta sau này cũng không cần phải nhắc lại. Sai lầm lần này của em không phải vì trả thù anh và Lê Hân đâu, là do em nhất thời hồ đồ thôi, đừng hiểu sai. Qua việc này, em đã hiểu được, kỳ thật em vẫn luôn rất may mắn. Lúc trước, em có người cha quyền cao chức trọng, từ nhỏ luôn che chở yêu thương em, bây giờ, em có em trai thực lực siêu phàm, vì nể mặt em ấy, ngay cả phạm vào tội chết cũng dễ dàng được tha thứ. Trong căn cứ có biết bao người hâm mộ ghen tị em a? Có điều kiện tốt như vậy, em sao còn phải tự làm khổ mình nữa? Về sau cứ thanh thanh thản thản mà sống.” Dứt lời, cô liền rộng lượng cười cười.



“Em có thể nghĩ như vậy thì tốt.” Đôi mày nhíu chặt của Lâm Văn Bác giãn ra, ôn nhu dặn dò,”Đừng nói nữa, em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh gọi bác sĩ tới kiểm tra lại cho em.”



“Cám ơn anh.” Hốc mắt Cung Hương Di phiếm hồng. Sự ôn nhu của Lâm Văn Bác, cô đã bao lâu chưa được cảm nhận rồi? Cô đã sớm quên mất.



“Đúng rồi, sau khi Lê Hân trở về, anh nhớ thổi gió bên gối em ấy, nói em ấy đừng trách em nha. Em thật sự biết sai rồi.” Mắt thấy Lâm Văn Bác sắp đi khỏi phòng y tế, cô nghiêm túc nói.



Lâm Văn Bác không quay đầu, phất tay áo rời đi. Nhìn bóng dáng tiêu sái của hắn biến mất sau cửa, Cung Hương Di bùi ngùi thở dài một hơi, cuối cùng nhếch môi nở nụ cười. Cô phải nhớ kỹ thời khắc này, bắt đầu từ bây giờ mới thật sự bắt đầu cuộc sống trùng sinh đúng nghĩa của cô.



*********************************************