Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 30 : Cứu viện

Ngày đăng: 12:10 18/04/20


Trong quân khu đại viện, tay Cung Hương Di gắt gao nắm khẩu Desert Eagle[1], thần sắc túc mục ngồi chờ trên sô pha. Đời trước, cô là cùng với Cung Lê Hân trốn dưới gầm xe hơi đợi hơn mười ngày, cuối cùng Cung phụ tìm được bọn họ, cô tin tưởng, đời này, Cung phụ đã sớm có chuẩn bị sẽ đến cứu viện ở đây đầu tiên.



Quả nhiên, vỏn vẹn mười mấy tiếng sau khi mạt thế bắt đầu, vào buổi tối, trên bầu trời bên ngoài vang lên tiếng cánh quạt của trực thăng cứu viện, chậm rãi đáp xuống sân bay gần đó, theo đó là tiếng súng, đại khái binh lính đụng phải tang thi nghe tiếng máy bay đuổi tới, hai bên đang giao thủ.



Cũng may quân khu đại viện quản lý nghiêm khắc, ít có người ngoài xâm nhập, lúc trước lại được Cung phụ âm thầm thanh lý một lần nên tang thi không quá nhiều, phần lớn đều là người nhà các sĩ quan hoặc người làm không nghe lời Cung phụ nói, thiệt hại không lớn.



Đợi tiếng súng qua đi, vạn vật đều yên ắng trở lại. Lại qua vài phút, một chuỗi tiếng bước chân đến gần Cung gia, sau đó tiếng gõ cửa vang lên ở cửa chính.



“Cung tiểu thư, Cung thiếu gia, chúng tôi là đội cứu viện Cung thủ trưởng phái đến, mời hai người theo chúng tôi rời khỏi đây.’’ Ngoài cửa binh lính nôn nóng vừa gõ cửa vừa nói ra thân phận.



“Đi thôi!” Cung Hương Di mở cửa ra, nắm chặt súng trong tay, hướng bốn người binh lính võ trang đầy đủ gật đầu nói.



Bốn người thấy cô liền nhấc chân đi, vội vàng đuổi kịp, đi được mấy thước, một binh lính cảm thấy không đúng, chần chờ mở miệng, “Cung tiểu thư, tại sao chỉ có mình cô? Cung thiếu gia đâu ?”



Cung Hương Di đầu không quay lại lạnh lùng mở miệng, “Nó và tôi bị tách ra. Bây giờ biển người mờ mịt, biết đi đâu tìm? Đi thôi, về gặp cha tôi rồi bàn sau.”



Cung Hương Di nói sai một chút, giờ chỗ nào là biển người mờ mịt? Rõ ràng là thi hải mờ mịt! Binh lính căn bản không có gan vào khu trung tâm tìm kiếm, nghe vậy chỉ có thể im lặng không nói, đưa Cung Hương Di an toàn rời khỏi đây đã.



Sắc mặt ảm đạm của Cung Hương Di bị bọn họ tự động lý giải thành cô đang lo lắng cho em trai mình, trên đường đi không còn có người dám mở miệng nói chuyện với cô sợ đụng đến chuyện thương tâm.



Trong cabin đã tập trung được mười mấy phụ nữ, lão nhân cùng tiểu hài tử, phần lớn đều là người nhà cấp dưới của Cung phụ. Mọi người thấy Cung Hương Di bước lên đều mở miệng chào hỏi, thái độ cung kính mang theo cảm kích. Lúc trước nam nhân trong nhà đã nói tin tức này cho các cô, lúc đó bọn họ còn nghĩ Cung phụ là một lão hồ đồ, giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy may mắn cho trung tâm và cơ trí của nam nhân nhà bọn họ.



Cung Hương Di thần sắc thản nhiên gật đầu đáp lại, ngồi xuống chỗ mọi người đã sắp xếp, mặt vô biểu tình nhìn bóng đêm thâm trầm bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.



“Cung Hương Di, người nhà Cung gia các người tại sao lại ích kỷ, đê tiện như thế! Tin tức lớn như thế chỉ nói cho quan viên của mình, sống chết người khác lại không quản? Nam nhân của tao, con tao bây giờ vẫn còn ở bên ngoài, sinh tử không rõ, mày phải đền mạng cho bọn họ!” Một phụ nữ đang ngồi khóc trong một góc thấy Cung Hương Di bước đến, bỗng nhiên bạo khởi, có ý đồ muốn cào mặt Cung Hương Di.
“Chẳng lẽ bởi vì sợ em ấy biến thành tang thi, cho nên em mới cố ý giấu tin tức, mặc kệ em ấy rời đi sao?” Cước bộ Lâm Văn Bác dừng một chút, đầu cũng không quay lại hỏi, ngữ khí băng lãnh chưa từng có. Cung Hương Di vừa nói như thế, hắn nháy mắt đã hiểu rõ tất cả.



Chuyện Cung Hương Di đã làm, so với ý định mưu sát có gì khác nhau? Hơn nữa còn là mưu sát người thân của cô. Là vì muốn tự bảo vệ mình không phải sao? Nghĩ đến đây, cả người Lâm Văn Bác phát lạnh, trong lòng mờ mịt. Nữ nhân này không còn là Cung Hương Di trước kia hắn yêu nữa. Vì sống sót, ngay cả người thân cũng có thể không chút do dự vứt bỏ, tại sao cô ấy lại biến thành như vầy?



Trong lòng quặn đau, Lâm Văn Bác khàn khàn mở miệng, “Mặc kệ em ấy biến thành cái dạng gì, sống hay chết, anh đều sẽ đi tìm về. Anh hỏi em, trước nhật thực em ấy đã rời đi bao lâu, khi đi mặc đồ gì ?”



Cung Hương Di một lòng muốn cứu vãn, không chút suy nghĩ liền đáp, “Lúc đi nó mặc áo sơmi màu trắng và quần bò màu xanh, sau khi đi khoảng năm mươi phút thì nhật thực bạo phát.”



Lâm Văn Bác nghe vậy thì người liền cứng ngắc, trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói từng câu từng chữ, “Em quả nhiên là tận mắt chứng kiến em ấy rời đi!” Nếu không tại sao biết được khi tiểu Hân ra ngoài mặc quần áo gì. Dứt lời, hắn quay đầu, ánh mắt hung ác nguy hiểm liếc Cung Hương Di một cái, sau đó ầm một tiếng đóng cửa ra ngoài.



Trong phòng, Lâm Văn Bác vừa ly khai, Cung Hương Di lập tức hư nhuyễn tê liệt té xuống ghế bên cửa sổ, trên đầu và mặt đều đầy mồ hôi lạnh.



Lời nói vừa rồi rõ ràng là Lâm Văn Bác thử cô, mà cô cũng trúng chiêu, cô quả thật nhớ rõ bộ dáng lúc Cung Lê Hân rời đi, tái nhợt đơn bạc, phảng phất như tùy thời đều có thể biến mắt dưới ánh mặt trời. Cho nên, cô chưa kịp tự hỏi đã há mồm nói ra. Ánh mắt Lâm Văn Bác trước lúc rời đi kia không hề có độ ấm, như thể muốn xuyên thẳng vào linh hồn, nhìn thấu tư tâm của cô. Giờ khắc này, cô vô cùng hối hận quyết định qua loa lúc trước, để cho mình ngày càng xa cha, Lâm tổ phụ, Hạo Nhiên và Văn Bác.



Phải làm sao? Rốt cuộc phải làm gì mới tốt? Cung Hương Di một lần lại một lần tự hỏi chính mình, cuối cùng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Cung Lê Hân biến thành tang thi, bị Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên tìm thấy, sau đó chết trong tay bọn họ, ai cũng sẽ không chỉ trích cô nữa. Cô dù sao cũng chỉ là phụ nữ, đối mặt với người nhà sắp biến thành tang thi, cũng có thời điểm ích kỷ nhát gan. (Carly : haizz vẫn chưa biết mình sai ah ==!)



———————————————



(1) Khẩu Desert Eagle : một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI cho công ty Magnum Research.



(1) ống hãm thanh : là bộ phận được gắn ở nòng súng, dùng để giảm âm thanh do súng tạo ra khi bắn



*********************************************