Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 31 : Tìm kiếm
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên một chút cũng không dám chậm trễ, lên trực thăng lập tức bay đi.
“Ngày 4 tháng 6 là ngày trường trung học thuộc đại học A thi cuối kỳ, Lê Hân có thể là đi dự thi. Hơn năm mươi phút đồng hồ, đủ để em ấy thuận lợi đến trường, chúng ta cứ tìm xung quanh đó. Nếu tìm không thấy thì dựa theo lộ tuyến về nhà mà tìm.” Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác nói với mười thuộc hạ đi cùng mình.
“Rõ.” Bọn thuộc hạ đều lên tiếng đồng ý. Bọn họ đều là cao thủ trong khu huấn luyện bộ đội đặc chủng, ở chung với Cung Lê Hân hơn nửa năm, tình cảm đối với tiểu hài tử là không cần phải nói.
“Đây là kính nhìn đêm và ống hãm thanh, các cậu đều đeo vào. Tang thi mẫn cảm với âm thanh và ánh sáng, động tĩnh quá lớn sẽ làm bầy tang thi vây công, mọi người cẩn thận một chút.” Tống Hạo Nhiên lấy thiết bị quân sự đã chuẩn bị ra, dặn dò mọi người.
Tất cả vội vàng tiếp nhận, tự mình trang bị tốt.
“Tiểu Hân mặc áo sơmi trắng và quần bò màu xanh, mọi người lúc tìm nhớ chú ý tới quần áo. Mặc kệ là người hay tang thi đều phải chú ý.” Lâm Văn Bác nặng nề dặn, nói xong câu cuối cùng, thanh âm nghẹn lại, trong lòng như bị dã thú hung hăng xé rách, đau đớn khôn cùng.
Tống Hạo Nhiên đột nhiên quay lại nhìn hắn, hai mắt như ngưng tụ hai ngọn lửa hừng hực, phảng phất như muốn đốt cháy Lâm Văn Bác.
“Đừng nhìn tôi như thế !” Lâm Văn Bác nhắm chặt mắt, biểu tình thống khổ khó nén lại,”Cậu đừng quên, tiểu Hân cũng từng phát sốt, chứng minh cơ thể em ấy cũng phát sinh dị biến. Hiện tại, em ấy có khả năng biến thành dị năng giả, cũng có khả năng biến thành tang thi. Cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”
Tống Hạo Nhiên chậm rãi quay đầu, biểu tình vặn vẹo, chớp mắt một cái thì kiên định mở miệng,”Mặc kệ biến thành cái gì, tôi cuối cùng cũng sẽ tìm được em ấy.” Nếu thật sự biến thành tang thi, hắn sẽ tự tay giải thoát cho em ấy, tính tình em ấy đơn thuần như thế, khẳng định không chịu đựng được chính mình biến thành quái vật ăn thịt người !
Nửa câu sau, hắn nắm chặt hai tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Trực thăng rất nhanh bay tới phía trên sân thể dục đại học A, mọi người kiểm tra trang bị lại một lần, xác định bộ đàm thông với vệ tinh quân sự, lúc này mới quăng dây thừng xuống.
Tín hiệu di động và cáp quang trên Địa Cầu đều bị sóng điện từ không rõ quấy nhiễu, không thể gọi điện, cũng may vệ tinh quân đội xa ngoài vũ trụ nên không bị ảnh hưởng. Có bộ đàm, sau khi bọn họ tìm được Cung Lê Hân rồi liên lạc thì trực thăng lập tức có thể đến tiếp ứng.
Tống thiếu tướng tuy rằng tính tình không tốt, nhưng đối với người ngoài mà nói, đánh chiến hữu của mình thì đây là lần đầu tiên. Mấy người còn lại vội vàng tiến lên kéo hai người ra. Binh lính vừa lỡ lời kia cũng hối hận, được mọi người nâng dậy lập tức xấu hổ.
Ánh mắt Tống Hạo Nhiên nhiễm đỏ nhìn gã, còn muốn tiến lên đánh tiếp, hai thuộc hạ lập tức chế trụ tay chân hắn.
“Hiện tại không phải thời điểm đánh nhau ! Nhìn xem đây là cái gì !” Lâm Văn Bác bước ra từ đại sảnh trong tòa nhà, trong tay cầm một chiếc áo sơmi màu trắng và một áo thun thể thao. Áo sơmi là của Cung Lê Hân, áo thể thao là của Vương Thao, mặt trên còn in rõ chữ ‘Đội bóng rổ trung học A’.
Tống Hạo Nhiên lập tức thoát khỏi ràng buộc của mọi người, cầm lấy áo sơmi lật qua lại xem xét, thậm chí đưa đến gần mũi khẽ ngửi. Mùi thơm quen thuộc truyền đến, trong mắt Tống Hạo Nhiên lướt qua một tia vui mừng.
“Đây là áo của Lê Hân, không sai.” Tống Hạo Nhiên bình tĩnh mở miệng. Mọi người thấy động tác ngửi quần áo của hắn, biểu tình có chút vi diệu. Không nghĩ tới Tống thiếu tướng đến thời khắc mấu chốt có thể biến thành cảnh khuyển. ( =)))
Lâm Văn Bác thấy biểu tình quái dị của mọi người vẫn thản nhiên. Kỳ thật lúc phát hiện thấy mấy bộ quần áo này hắn cũng làm động tác tương tự. Người khác có lẽ không biết, nhưng sớm chiều sống cùng tiểu Hân, hắn biết trên người cậu có mùi thơm từ hỗn hợp thảo dược và dược liệu, tạo nên một hương vị độc đáo, thấm vào ruột gan, ngửi qua một lần sẽ không quên.
“Bên trong còn vài bộ quần áo, mọi người vào xem đi.” Lâm Văn Bác vừa nói vừa bảo mọi người xem xét manh mối hắn phát hiện được,”Tôi đã xem qua, phân tích theo vụn thức ăn còn sót lại thì nơi này lúc trước hẳn là có tám người. Thời gian bọn họ rời đi ước chừng khoảng ba bốn tiếng trước, bởi xương gà và vụn bánh mì này đều đã cứng.”
“Không sai.” Khuôn mặt túc mục của Tống Hạo Nhiên nhìn qua quần áo và thức ăn thừa lưu lại, khẳng định gật đầu nói,”Xem ra Lê Hân đã an toàn trốn đi. Chúng ta ra ngoài, lập tức đi tìm !” Đứng thẳng dậy, hắn khẩn cấp ra lệnh.
“Hạo Nhiên, tôi đoán có lẽ Lê Hân bọn họ chạy về phía quân khu đại viện. Xét thời gian bọn họ rời đi, không bằng chúng ta chia làm hai đường, cậu tìm trên mặt đất, tôi lên trực thăng, bay đến quân khu đại viện xem bọn họ có tới hay không. Thế nào ?”
“Được, cứ như vậy đi.” Tống Hạo Nhiên trầm ngâm một lát, cũng hiểu làm như vậy là tốt nhất, sẽ không bỏ qua Lê Hân.
Lâm Văn Bác thấy hắn đồng ý, lập tức lấy bộ đàm gọi trực thăng tới, dẫn người bay tới quân khu đại viện.