Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 64 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Cung Lê Hân im lặng ngồi giữa Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác, không hề mở miệng, Cung Hương Di liền thở phào nhẹ nhõm. Đứa em trai này cả hai đời từ bé tới lớn đều khắc cô sao? Chỉ cần dính dáng tới nó, cô cuối cùng vẫn là chật vật không chịu nổi.
“Muốn đi vào trạng thái thiền định, đầu tiên cần điều chỉnh hô hấp, sau đó từ từ thanh tịnh đầu óc, cho đến khi hô hấp cùng thiên nhiên hòa thành một thể, trí não cũng trở nên trống rỗng, thì xem như đã vào trạng thái thiền định. Sau khi tiến vào trạng thái thiền định được một lúc, mí mắt ta sẽ thoáng hiện lên quang mang ứng với dị năng của mình, thân thể cũng sẽ nóng lên, không cần kinh ngạc, cứ duy trì trạng thái này, cho đến khi chấm dứt thiền định, hai người sẽ cảm giác được cơ thể sảng khoái hơn, tinh lực cũng sẽ dồi dào hơn.” Cung Hương Di vừa nói vừa nhắm mắt, nhẹ nhàng hít thở chỉ dẫn.
Cung Lê Hân nghiêng tai lắng nghe tiết tấu hô hấp của cô, âm thầm gật đầu. Phương pháp hô hấp này có tên là hô hâp tự nhiên, là cách hô hấp dựa trên nhu cầu cơ thể và quy luật tự nhiên, có tác dụng rất lớn đối với việc điều tiết các cơ quan chức năng. Mà thiền định, đối với người cất giữ lực lượng trong king mạch mà không phải trong đan điền mà nói, cũng cũng như ngồi thiền, ít nhiều cũng có tác dụng.
Xem ra, Cung Hương Di quả thật có chút tài năng, trách không được dị năng của chị ấy cao thâm hơn Lâm đại ca và Tống đại ca. Cung Lê Hân cúi đầu, yên lặng ngầm suy đoán, càng thêm không dám mở miệng quấy rầy hai người học tập.
Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác dưới sự chỉ dẫn của Cung Hương Di cũng cùng nhắm mắt, chậm rãi thanh lọc đầu óc.
Chóp mũi truyền đến từng đợt mùi hương nước hoa nồng đậm, mi mắt đóng lại hiện lên căn phòng xa hoa của Cung Hương Di, vô cùng đối lập với thế giới xinh đẹp đang bị tàn phá, Tống Hạo Nhiên nhíu mày, sao còn có thể tĩnh tâm chứ?
Hắn mở hai mắt, trầm giọng nói,”Được rồi, thiền định hôm nay học tới đây thôi, bọn tôi về phòng tự tập.”
Lâm Văn Bác không bị mùi hương ngào ngạt trong phòng quấy nhiễu, nhưng cũng có ảnh hưởng, trong đầu hắn hiện lên một màn Tống Hạo Nhiên ôm hôn môi thiếu niên kia, tâm tình cuồn cuộn lại tưởng tượng gương mặt bạn tốt thành của mình, chính mình đưa môi hôn lấy hai thái dương lán mịn xúc cảm mềm mại của thiếu niên.
Trong lòng hắn cả kinh, mặt vẫn không đổi, chậm rãi mở mắt, gật đầu nói,”Ừ, bọn anh về tự luyện.”
“Những cái nên dạy em đều dạy rồi, các anh về tự mình lĩnh ngộ đi. Em cảm thấy có chút không thoải mái, các anh đi đi.” Xoa ngực thuận khí, Cung Hương Di mở miệng đuổi người.
“Lê Hân, đi thôi.” Đã sớm muốn ra khỏi căn phòng khiến mình khó chịu, Tống Hạo Nhiên dắt Cung Lê Hân rời đi, trước khi đi, còn dặn dò lần nữa nói Cung Hương Di nhanh chóng khôi phục nguyên trạng căn phòng.
Lâm Văn Bác bước đến cửa, quay đầu nhìn Cung Hương Di sắc mặt tái nhợt, tựa như hết hơi, thở dài một tiếng bước lại.
“Em khó chịu chỗ nào? Anh mang em tới phòng y tế xem sao.” Hắn xoay người, đưa tay kéo Cung Hương Di.
“Đừng đụng tôi !” Cung Hương Di đẩy tay hắn ra, thanh âm sắc nhọn, thấy Lâm Văn Bác nháy mắt xanh mặt, mắt cô liền hiện lên hối hận. Cô cũng không muốn đối xử như vậy với người mình yêu, nhưng cô không thể khống chế được mình. Mọi chuyện đang dần thoát khỏi quỹ đạo mà cô dự đoán, mà cảm xúc của cô cũng dần trở nên mất khống chế.
“Anh không đụng em.” Lâm Văn Bác giơ hai tay lên, trầm giọng nói,”Hương Di, em tiếp tục như vậy thì không được. Chúng ta tìm bác sĩ tâm lý xem thế nào.”
“Không ! Em thật sự ổn ! Hơn nữa, bây giờ là mạt thế, anh đi đâu tìm bác sĩ tâm lý cho em?” Cung Hương Di cầm vạt áo, đôi mắt hạnh mở to đầy đề phòng. Bác sĩ tâm lý giỏi về đào móc mặt nội tâm đen tối nhất của con người, cô tuyệt đối không thể để cho người khác biết được quá khứ của mình.
Hai người một bất đắc dĩ nhìn xuống, một ngửa mặt đề phòng, nhìn nhau thật lâu không nói gì, sự yên tĩnh chết lặng lại lan tràn cả phòng. Không biết từ khi nào, giữa bọn họ đã không còn tiếng nói chung, khi ở cùng một chỗ, ngoại trừ khắc khẩu thì chính là trầm mặc, tình yêu cuồng nhiệt sâu nặng khi xưa tựa như bọt nước, ở hiện thực trước mắt mà vỡ vụn thành từng mảnh.