Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 65 :

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


Ra khỏi phòng Cung Hương Di, Tống Hạo Nhiên nhất thời cảm thấy thoải mái không ít. Hắn gần như đã đối mặt hết thảy của mạt thế, dù là cực khổ, đói khát hay tử vong cũng có thể thản nhiên đối mặt, nay đột nhiên thấy một căn phòng xa hoa như thế, ma xui quỷ khiến, hắn nhớ tới hai câu tục ngữ—kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra*. (ám chỉ cảnh chênh lệch bất công giữa kẻ giàu người nghèo trong xã hội)



“Mẹ kiếp, không biết đầu óc Cung Hương Di nghĩ gì nữa !” Sắc mặt Tống Hạo Nhiên sa sầm, hung hăng rủa thầm một tiếng.



“Tống đại ca, anh sao thế? Cung Hương Di đã chọc chỗ nào tới anh sao?” Cung Lê Hân kéo kéo tay hắn, ngửa đầu hỏi.



“Lê Hân, em thấy phòng Cung Hương Di đẹp không? Muốn có không?” Tống Hạo Nhiên cảm thấy đây là một cơ hội tốt để giáo dục một thiếu niên, thoáng trầm ngâm sau đó thấp giọng hỏi.



“Không thích.” Cung Lê Hân không chút do dự liền lắc đầu, kiên định trả lời.”Quá chấp nhất để ý hưởng thụ của cải, con người sẽ dễ sa vào đó, trở nên không có chí tiến thủ, sớm muộn cũng sẽ hại chết chính mình. Hiện tại là mạt thế, nguy cơ tứ phía, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là trở nên cường đại, như vậy có khả năng bảo hộ mình, cũng như bảo vệ người bên cạnh. Tống đại ca, anh không cần phải hâm mộ chị ấy, đợi về sau thực lực em nâng cao, anh muốn gì em đều sẽ giúp anh làm ra.” (chậc, chưa gì đã đòi nuôi ck nha~)



Dứt lời, cậu tránh khỏi tầm tay Tống Hạo Nhiên, trấn an vỗ vỗ bả vai hắn. Cậu từ nhỏ tuy rằng là thiếu chủ địa cung, nhưng phải trải qua cuộc sống khổ hạnh, có như vậy, mới có thể trở thành người có thực lực hơn người. Cho nên, cậu phân biệt rất rõ ràng cái gì là tất yếu trong cuộc sống, cái gì có cũng được mà không có cũng không sao.



Tống Hạo Nhiên im lặng, vẻ mặt ngốc lăng nhìn gương mặt nghiêm túc của thiếu niên, có chút mơ hồ không hiểu sao vốn muốn giáo dục một khóa về chính trị cho thiếu niên, chính mình ngược lại biến thành người bị giáo dục. Bất quá, trong lòng ngoại trừ tâm tình không biết nên khóc hay cười thì phần nhiều là cảm động cùng thỏa mãn sắp phá tan ***g ngực hắn.



Đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, Tống Hạo Nhiên miễn cưỡng áp chế nhịp tim cuồng loạn, giọng khàn khàn mở miệng trêu tức,”Anh không hề hâm mộ cô ta, vậy năm tháng về sau của Tống đại ca nhờ cả vào Lê Hân của chúng ta a.” Tuy nói vậy nhưng tim hắn lại cố kêu gào, muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đưa đến trước mặt cậu, mặc cậu ‘ta cần ta cứ lấy’.



Hắn muốn cho cậu ở một căn phòng thượng lưu lộng lẫy, muốn cho cậu ăn tất cả những món mỹ vị quý hiếm nhất, muốn cậu mỗi ngày đều bình an khoái hoạt. Lúc này bất thình lình, hắn chợt không còn phản cảm với sự xa hoa lãng phí của Cung Hương Di. Chỉ cần có năng lực, hắn cũng muốn cho thiếu niên trước mắt hưởng thụ sinh hoạt như vậy.



“Cứ để cho em!” Cung Lê Hân mi nhãn cong cong, vỗ ngực chính mình. Đợi thêm vài năm, khi võ công của cậu luyện được đến tầng thứ tư, hẳn là đã có thể bảo hộ người bên mình.


“Tống đại ca, sao anh còn chưa xuất ra đã nhuyễn rồi? Có phải sinh bệnh hay không?” Cung Lê Hân để mặc Tống Hạo Nhiên đè nặng, tay niết niết hạ thân mềm nhũn của hắn, lo lắng hỏi.



Anh có bệnh? Rốt cuộc là ai làm hại hả? Tống Hạo Nhiên ngẩng đầu, thái dương run rẩy nhìn lại biểu tình ngây thơ của thiếu niên, đáy lòng cảm thấy vô cùng bất lực. Lê Hân vẫn còn nhỏ a, tuy rằng gần đây thành thục rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là đứa nhỏ, cái gì cũng không hiểu! Giờ này phút này, Tống Hạo Nhiên rõ ràng hiểu được điều này, trong lòng mất mát không nói nên lời.



Có lẽ mình nên cách xa em ấy một chút, hay đi tìm nữ nhân nào đó. Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng cảm giác mất mác của hắn lại lập tức trở nên trầm trọng đè lên tim hắn, khiến nội tâm giãy dụa đều thành dã tràng. Rời khỏi thiếu niên, chỉ thoáng nghĩ đến hắn đã đau lòng không thôi, sống không bằng chết, nào còn tâm tư đi tìm nữ nhân nào khác? Trên thế giới này, ý nghĩa của Lê Hân đối với hắn không ai có thể thay thế được ! Hắn muốn tiếp tục đi cùng Lê Hân, cho đến tận khi sinh mệnh này kết thúc.



Nghĩ đến đây, một tia sét xẹt qua đầu Tống Hạo Nhiên, khiến hắn ngẩn người.



Thấy thân thể hắn đột nhiên cứng ngắc, Cung Lê Hân khẽ nâng người, đang tính mở miệng hỏi, lại nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Văn Bác đang bước tới gần cửa phòng.



“Tống đại ca, mau xử lý đi, Lâm đại ca đang đến.” Đẩy đẩy ***g ngực rắn chắc của Tống Hạo Nhiên, cậu nhẹ giọng nhắc nhở.



“A? Được.” Tống Hạo Nhiên theo động tác của cậu hồi phục tinh thần, đôi mắt nóng rực nhìn về thiếu niên dưới thân, muốn hút lấy đôi môi đỏ hồng của cậu, khi đầu hạ xuống lại sợ dọa cậu, khiến cả hai bất hòa, cuối cùng chỉ có thể lui để tiến, chân thành trân trọng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi cậu.



“Lê Hân, mau lớn lên đi! Tống đại ca chờ em hai năm. Ân?” Giấu đi yêu thương nồng đậm trong mắt, hắn vuốt ve hai má non mịn của thiếu niên, thấp giọng nói.



“Được!” Tưởng rằng Tống Hạo Nhiên nói đến việc trở nên cường đại trước đó, cậu liền gật đầu, thanh âm thanh thúy vang giòn trả lời.



Tuy rằng biết thiếu niên vẫn còn ngây thơ, câu trả lời của cậu cũng không bao hàm ý nghĩ giống mình, nhưng Tống Hạo Nhiên vẫn cảm thấy thỏa mãn, đứng lên nhanh chóng mặc quần áo.