Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 73 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Tám tổ dị năng cuối cùng cũng xác định xong, mỗi tổ trưởng đều là cao thủ có thực lực trong căn cứ, hơn nữa đều có kinh nghiệm tác chiến phong phú. Đối với kết quả như vậy, quân đội thập phần vừa lòng.
Dị năng giả thật rất quý giá, quân đội tất nhiên không bằng lòng khi thấy hai cực phân chia—cường giả tập hợp một chỗ, kẻ yếu lại một chỗ khác được. Chỉ có khi thế lực cân bằng, mạnh yếu phối hợp, nhóm dị năng giả mới có thể thuận lợi bình an mà trưởng thành. Đây cũng là lý do cơ bản khi Cung phụ không cho phép ba người Cung Lê Hân, Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên ba người chung tổ.
Tổ trưởng các đội cũng không vội làm nhiệm vụ, mà tiến hành đặc huấn với tổ viên của mình. Trong lần đặc huấn này, tổ viên tổ một bị mọi người gọi giễu cợt ‘Liên minh phế vật’ lấy tốc độ cực nhanh trở nên trưởng thành cùng mạnh mẽ, ngay cả hai người Đại Lưu cùng Linh Âm thân là người thường cũng có thể liên thủ ném đi một trong các cao thủ dị năng đứng đầu trong căn cứ, lại khiến mọi người được chứng kiến cái gì gọi là kỳ tích.
Ngày hôm đó, quân đội cho ra nhiệm vụ thứ nhất, quét sạch tang thi ở các làng quê thị trấn quanh quốc lộ 306, thu thập nông sản còn lưu lại ở đó mang về căn cứ.
Hai bên quốc lộ 306 là các vườn rau và vườn trái cây lớn, là khu vực nông nghiệp lớn nhất tỉnh A, phân bố dày đặc khoảng vài trăm thôn trấn lớn nhỏ, nhân khẩu gần hai mươi vạn. Muốn xử lý sạch sẽ tang thi quanh khu đó, nhiệm vụ này thập phần gian khổ, nhưng cùng lúc đó, nông sản thu được cũng sẽ phi thường nhiều. Điều này đối với việc thiếu rau quả sạch và liên tiếp có người bị bệnh trong căn cứ mà nói là sự cứu trợ phi thường trọng yếu.
Do đây là nhiệm vụ tự nguyện, dù đã qua ba ngày mà vẫn không có tổ nào nhận làm, quân đội cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Hôm đó, Cung Lê Hân cùng Vương Thao không nhanh không chậm tiến vào bộ chỉ huy quân đội, khi đi ra thì cầm trong tay một tấm bản đồ. Sau khi cậu rời đi không lâu, Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác cũng lần lượt đi vào lĩnh nhiệm vụ.
Các tổ khác không có động tác, yên lặng đợi ba tổ này trở về lại quan sát tình huống.
Ba tổ trưởng tụ tập một chỗ xem bản đồ, trải qua hơn một giờ thảo luận, cuối cùng quyết định chọn nơi gần căn cứ nhất Dương Gia thôn làm mục tiêu thanh lí. Nói là ba tổ thảo luận, thật ra đều là chủ ý của Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, Cung Lê Hân đối với bản đồ làm mình hoa mắt chỉ đành để hai người tùy ý an bài.
Vì để tiết kiệm xăng, quân đội chỉ phái ra một xe tải quân dụng, chở ba mươi người một xe đến quốc lộ 306.
Xe tải đủ lớn, ba mươi người hoặc ngồi hoặc ngồi xổm cũng không chật chội. Tổ viên của Tống Hạo Nhiên cùng Cung Lê Hân đều rất bình tĩnh, hoặc ghé đầu vào nhau nói chuyện phiếm, hoặc đùa nghịch vũ khí trong tay, thả lỏng nhất phải nói tới Cố Nam, Mã Tuấn cùng Vương Thao. Ba người lấy ra một bộ bài Poker, đang đấu đến khí thế ngất trời, làm đám tổ viên của Lâm Văn Bác nhìn đến khóe mắt liên tục co rút.
Tổ viên của Lâm Văn Bác đều do Cung Hương Di lựa chọn, thiên phú tuyệt hảo, thực lực không tầm thường, nhưng phần lớn đều không có kinh nghiệm thực chiến, khẩn trương là điều không thể tránh khỏi. Cung Hương Di nhìn ra cảm xúc biến hóa của mọi người, vội vàng ôn nhu làm công tác tư tưởng.
Nửa tháng này, trải qua đặc huấn của cậu, Vương Thao đã có thể khống chế linh hoạt năng lượng trong cơ thể đến mức tăng cường ngũ cảm, hiện tại, Cung Lê Hân đang cố ý giúp hắn có thói quen tai nghe xa bốn phía, mắt nhìn rõ xung quanh.
“Phụ cận không có tang thi, có thể trực tiếp đi vào.” Vương Thao mọi lúc mọi nơi vẫn duy trì đề cao cảnh giác, thấy Cung Lê Hân hỏi, liền lập tức trả lời.
“Vào.” Cung Lê Hân vừa lòng gật đầu, dẫn đầu bước vào cổng, mấy người Vương Thao cất bước đuổi theo, từng người đều tự đề phòng.
Thấy một hầm ngầm dùng khóa lớn khóa lại ở một góc sân, nhãn tình đám người sáng lên, vội vàng chạy tới xem xét. Hơn một tháng này, mỗi ngày đều ăn mì gói, bớt ăn bánh, khóe miệng đã có những chỗ lở loét kéo dài, ngay cả uống C quốcũng đau. Vừa rồi khi đi ngang qua vườn rau, thấy rau cải trắng mới lớn đầy nước, nếu không phải bị Tống Hạo Nhiên ngăn cản, bọn họ đã sớm như heo mà nhanh chóng bu lấy.
“Hy vọng trong đó có gạo, khoai lang, khoai tây gì đó. Lấy xong lương thực chính, tôi sẽ quay lại bên kia lấy mấy khối rau cải trắng, hái thêm vài trái dưa leo.” Vương Thao nắm chặt khóa, vừa âm thầm phóng lực vừa thấp giọng tính toán.
“Còn tôi muốn ăn cháo khoai lang[2], vừa thơm lại mềm lại ngọt! Cải thìa xào hoặc dưa leo xào cũng ăn rất ngon, rất ngon miệng!” Tôn Điềm Điềm nuốt nuốt nước miếng phụ họa.
‘Đinh’ một tiếng giòn vang, khóa lớn bị ham muốn mãnh liệt của hai người bẻ làm hai, Tôn Điềm Điềm vui vẻ, đang muốn bước lên vào cửa hầm, vành tai Cung Lê Hân khẽ nhích, thấp giọng cảnh cáo,”Chú ý đề phòng, có ba tang thi tiến hóa đang tiếp cận chúng ta, một phút sau đến.
Mọi người nghe vậy, vội vàng để Tôn Kiệt cùng Lý Đông Sinh bảo hộ bên trong, cầm bội đao trước ngực, biến ra tư thế sẵn sàng nghênh đón quân đội. Đây là lần chiến đấu đầu tiên, trong lòng mọi người không sợ hãi, chỉ có chiến ý tăng vọt.
—————————————————————
[1] Hoa đăng tiêu :
[2] Cháo khoai lang :