Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 74 :
Ngày đăng: 12:11 18/04/20
Qua nửa phút, Cung Lê Hân hơi mở miệng, nhẹ giọng nói,”Tới đây.”
Cậu vừa dứt lời, một thân ảnh màu đen nhanh như chớp từ trên tường phóng tới, đánh về phía mấy người bọn họ. Cung Lê Hân tiến lên vài bước, mũi chân khẽ nhích. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, hắc ảnh[thân ảnh màu đen] bị một cước lôi đình vạn quân* của cậu đá văng xa mấy trượng, ngã xuống chiếc bàn đá trong vườn. (* : sấm vang chớp giật, khí thế mạnh mẽ)
Bàn đá không chịu được xung lực, vỡ vụn thành từng khối, hắc ảnh kia nằm trên bàn đá nửa ngày vẫn không thể ngồi dậy. Mọi người ngưng mắt, đợi khi thấy rõ thân ảnh kia, trong lòng đều bỡ ngỡ.
Đây là một tang thi tiến hóa thể trạng cường tráng, cao chừng một thước chín, tứ chi vì tiến hóa mà cơ thịt có vẻ phá lệ phát triển làm quần áo nguyên bản đều rách ra, trên cơ thịt nổi đầy mạch máu màu tím thô to như giun, bề ngoài vô cùng đáng sợ. Khuôn mặt nó đã sớm hư thối, nhìn không ra tướng mạo ban đầu, ngoài răng lộ rõ hai răng nanh sắc nhọn, miệng nhiễu đầy nước bọt tanh hôi, không chỉ ngón tay, ngay cả ngón chân cũng mọc dài những cái móng màu đen bén nhọn.
“Không được thất thần, còn hai con nữa, mọi người tự mình đối phó.” Cung Lê Hân vừa thấp giọng cảnh cáo, vừa nghênh đón tang thi cao tráng bò dậy đánh tới.
Mặt khác, hai tang thi khác leo qua vách tường mà phát ra tiêng cào chói tai đã có thể nghe được rõ ràng, mọi người cùng kêu lên đồng ý, nhanh chóng áp chế khiếp ý trong lòng, bày ra thế vừa tấn công vừa phòng thủ.
Qua vài giây, hai đạo hắc ảnh lần lượt nhảy qua tường, bay nhanh về phía mấy người. Đây là hai tang thi một nam một nữ, vóc dáng tuy không bằng con đầu tiên, nhưng động tác lại nhanh nhẹn hơn, càng nhanh, càng khó đối phó.
Tám người đưa người không có năng lực tự bảo vệ Lý Đông Sinh đến một góc an toàn, sau đó chia làm hai nhóm nhỏ, nghênh đón hai tang thi khuôn mặt dữ tợn, mắt lộ ra hung quang trước mắt.
Cùng lúc đó, Cung Lê Hân phóng một chưởng hướng về phía đầu tang thi to lớn kia chụp tới.
Đứng trước Cung Lê Hân, đám tang thi tiến hóa mình đồng da sát cùng bạo ngược cũng chỉ như một con kiến, bị chưởng phong vô hình vô tích[không dấu vết] lại sắc bén quét qua, lập tức ầm ầm ngã xuống đất, đầu như dưa hấu bị búa bổ xuống, sọ và ốc bắn tung tóe, văng đầy đất. Một viên tinh hạch tinh thuần trong suốt nằm trong cái óc hồng hồng trắng trắng, dưới ánh mặt trời chói chang, tỏa ra hào quang lấp lánh rực rỡ.
Cung Lê Hân cách không hút tinh hạch vào lòng bàn tay, để sát trước mặt ngắm dưới ánh nắng như muốn kiểm tra, một lát sau vừa lòng bỏ vào túi áo, xoay mặt nhìn về phía tổ viên đang cận chiến với hai tang thi còn lại.
Đoàn người càn quét các nhà các hộ hai bên đường, thu hoạch khá phong phú, trên đường lại liên tiếp gặp tang thi cấp 1 cùng đàn tang thi sơ cấp, tuy lúc đối đầu không còn chật vật như trước, nhưng vẫn ứng phó thập phần cố sức như cũ, vài lần còn cần Cung Lê Hân ra tay mới hỏa giải được nguy cơ trí mạng.
Lại lần nữa bổ rớt đầu một tang thi tiến hóa, giúp đỡ La Đại Hải sắc mặt trắng bệch, thở dốc dựa vách tường, lui không thể lui, Cung Lê Hân mím môi, biểu tình lạnh nhạt mang theo một tia tối tăm.
Quá yếu, vẫn quá yếu ! Hoàn toàn không đáp ứng được yêu cầu của cậu ! Cung Lê Hân nhắm chặt mắt, áp chế thất vọng trong lòng, yên lặng hồi tưởng lúc còn bị giam cầm trong địa cung đời trước, Tiêu Lâm đã làm gì để bức cậu mạnh lên. Tiêu Lâm tuy rằng con người kỳ quái tà ma lại sai lệch, nhưng không thể không nói, thủ đoạn làm việc của gã quả thật phi thường hữu hiệu.
Khi lại mở mắt ra, con ngươi trong vắt của cậu chỉ còn một mảnh tối đen, nhìn thật kỹ mọi người đang tự mình điều tức, cất bước đi tới chỗ đất bằng phẳng đặt gạo vừa rồi đã đi ngang qua.
Mọi người không hiểu gì, sau khi thu thập tinh hạch xong vội vàng đuổi theo.
Khu vực bằng phẳng để phơi gạo phi thường rộng lớn, đưa mắt nhìn thì ước chừng nửa sân bóng lớn, bốn phía nối liền với rất nhiều đường mòn, thông tới các nhà các hộ, ở giữa có một cái chuông lớn âm thanh trầm đục, có khi chuông còn được dùng để mời thôn dân đến họp.
Cung Lê Hân nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Đông Sinh, từ từ mở miệng,”Anh đi rung chuông, tí nữa khi thấy nguy hiểm thì trốn vào không gian.”
“A?” Lý Đông Sinh trừng lớn mắt, biểu tình thập phần kinh ngạc.
“Cung thiếu, tiếng chuông vang lên sẽ đưa tới toàn bộ tang thi trong thôn.” Cố Nam kéo lấy tay cậu, gấp gáp mở miệng. Mấy người Vương Thao cũng vội vàng gật đầu, nhìn về phía Cung thiếu biểu tình đạm mạc, lưng có chút phát lạnh.
“Các người quá yếu! Chỉ có trải qua vô vàn sinh sát mới có thể thuần thục hơn, nhưng các người không có nhiều thời gian, vì thế, tôi chỉ có thể dùng lối tắt! Yên tâm, sẽ không để các người chết. Lý Đông Sinh, rung chuông !” Giọng nói lạnh nhạt vững vàng của cậu như ẩn chứa cường thế cùng tự tin làm người khác không thể không thần phục, chấn động màng tai mọi người.
Mọi người trầm mặc một hồi, kinh sợ trên mặt dần bị ý chí chiến đấu dâng trào thay thế. Lý Đông Sinh gật đầu, nhìn một vòng đồng đội xung quanh, trấn định cầm lấy dây thừng, kéo chuông.