Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 88 :

Ngày đăng: 12:11 18/04/20


Lâm Văn Bác nhìn thiếu niên rõ ràng lưu loát lột da cự mãng, lại moi ra tinh hạch của nó đưa cho Tống Hạo Nhiên, đôi đồng tử vàng nhạt chợt ảm đảm trong phút chốc, hơn nửa ngày mới áp xuống chua xót cùng ghen tị trong lòng.



Nhìn lại Cung Hương Di sắc mặt xanh mét lại thập phần khó coi, hắn từ từ mở miệng,”Chỉ một con rắn nhỏ thôi, sao có thể làm khó tiểu Hân? Bất quá, tôi có thể cho cô một đề nghị, nếu cô thật sự muốn hộ giáp, có thể lấy mỹ thực trong không gian của cô trao đổi, tiểu Hân nhất định sẽ đồng ý.”



Nghĩ tới bộ dạng ham ăn khả ái kia của thiếu niên, Lâm Văn Bác liền nhếch môi, khẽ cười vui sướng.



“Không cần!” Cung Hương Di lạnh giọng mở miệng, ngữ khí đầy mất kiên nhẫn cùng thất vọng. Chỉ một bộ hộ giáp thì có ích gì? Cái cô muốn chính là lớp da cự mãng. Có da của nó, có thể làm ít nhất hai mươi bộ hộ giáp, tới Trường Xà đảo lại dùng mấy bộ trang bị này cùng vật tư trong không gian để mời chào tổ viên cho chính mình. Vận mệnh của kiếp trước lẫn kiếp này đang dần giao nhau, để tránh đi bi kịch cũ, cô không thể không tích trữ lực lượng thuộc về mình.



(editor chen ngang cái : thiệt bó tay vs chị Di nha, thử nghĩ xem, giữa một đội toàn người thân thuộc trượng nghĩa lại giỏi thật sự, thật lòng quan tâm và một đội toàn người được mua về, ai đáng hơn, ai sẽ giúp đỡ hay cứu mình lúc khó khăn, nghĩ sao lại đi tích trữ đội toàn mua về = vật tư, thế nào cũng bị cắn lại -_- ngu ko chịu nổi _.__||| )



Lâm Văn Bác thản nhiên liếc cô một cái, đối với ngữ khí ác liệt của cô lại không cho là ngang ngược, tựa như đã sớm quen.



Lúc này, Tào Á Nam vốn đứng cách đó không xa nhìn Cung thiếu lột da rắn đột nhiên thấy Cung Hương Di sắc mặt đỏ bừng, xinh đẹp thông minh, mắt liền sáng rực, cứ thế bước tới, ánh mắt như đèn pha quét qua dáng người trước ưỡn sau vểnh gợi cảm của Cung Hương Di, vỗ vỗ bả vai Lâm Văn Bác, cười hì hì hỏi,”Văn Bác, vị mỹ nữ này là ai thế? Có thể giới thiệu cho tôi không?”



Lâm Văn Bác quái dị liếc Tào Á Nam một cái, cảm thấy biểu tình lúc này của cô cực giống một tên lưu manh háo sắc. Còn chưa đợi hắn mở miệng, Cung Hương Di đã cao giọng la lớn,”Tào Á Nam?” Sao cô ta lại ở Trường Xà đảo? Không phải nên ở Hưởng Thúy Loan sao?



“Mỹ nữ biết tôi?” Tào Á Nam nhíu mày, tầm mắt đảo một vòng qua diện mạo xinh đẹp của Cung Hương Di, cảm thấy phi thường xa lạ.



“Không, không biết, chỉ vừa nghe người ta nhắc đến thôi.” Cung Hương Di cực lực khiến ngữ khí chính mình nghe bình thản, nhưng khi nhìn thấy Tào Á Nam khoát tay lên vai Lâm Văn Bác, tầm mắt lại như có độc, vô cùng tàn nhẫn. Ngoại trừ Cung Lê Hân, người cô hận nhất chính là người phụ nữ trước mắt này. Cô ta diện mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, tính tình cởi mở, thực lực bất phàm, đi tới đâu cũng như một vầng thái dương, hấp dẫn tầm mắt mọi người, cũng vô cùng tương phản với vẻ ảm đạm thất sắc của cô. Đời trước, chính là cô ta đã cướp đi vị trí bên cạnh Lâm Văn Bác. (cho êm xin, thời buổi mạt thế, ai chịu nổi tính cách âm trầm như tỷ chứ, tự tạo nghiệt thì chịu đi ah ==” vs lại Nam tỷ là les mà =]]]]]] )
Lâm Mậu cười khổ vẫy tay, trong lòng lại vì tôn tử nhà mình mà thở phào nhẹ nhõm.



Cung phụ bước vào lều con gái, muốn nói chuyện với cô một phen, Lâm tổ phụ cũng đi về phía lều tôn tử mình, từ xa thấy Cung Lê Hân vẻ mặt lo lắng xốc rèm cửa lều, ông liền cúi đầu khẽ cười, xoay người rời đi. Tuy nói cãi nhau chia tay với con gái Cung gia, nhưng cảm tình giữa tôn tử và tiểu tử Cung gia lại rất sâu đậm, như vậy cũng tốt, như vậy thì ông an tâm.



Khi Cung Lê Hân bước vào lều, Lâm Văn Bác đang ngồi xếp bằng dưới đất, gương mặt cúi xuống bị che khuất sau bóng tối, không thấy rõ biểu tình, trông có vẻ thập phần buồn bã.



“Lâm đại ca, mặt anh còn đau không?” Cung Lê Hân thân thiết ngồi xuống cạnh hắn, vươn tay cẩn thận xoa nửa khuôn mặt sưng đỏ của hắn. Trong nhận thức của Cung Lê Hân, phụ nữ phụ thuộc vào nam nhân, để nam nhân tùy ý xử trí, thấy Lâm đại ca chẳng những bị vứt bỏ, còn bị tát thẳng vào mặt trước tất cả mọi người, điều này quả thật là vô cùng nhục nhã, cậu cảm thấy rất bất khả tư nghị[không thể tin được], đau lòng với Lâm đại ca cũng như thủy triều mà dâng lên.



“Tiểu Hân?” Lâm Văn Bác đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vàng ảm đạm một khắc khi nhìn thấy thiếu niên liền trở nên đầy sức sống, trong mắt lưu chuyển tầng quang mang chói mắt. Hắn phản trụ nắm lấy cằm thiếu niên bao lấy mặt cậu, một phen kéo cậu vào lòng, dùng hết khí lực toàn thân.



Cung Lê Hân nhu thuận rúc vào lòng hắn, không hề giãy dụa. Đến khi trái tim đập cuồng loạn của Lâm Văn Bác bình ổn lại, cậu mới từ từ mở miệng,”Lâm đại ca, đừng vì Cung Hương Di mà thương tâm, không đáng! Dù anh không làm anh rể em, anh vĩnh viễn là Lâm đại ca của em! Đừng vì Cung Hương Di mà ảnh hưởng tình cảm của chúng ta, có được không?” Trong trí nhớ của nguyên chủ, cảm tình của Lâm Văn Bác đối với Cung Lê Hân là xuất phát theo tâm lý ‘yêu ai yêu cả đường đi’, bởi thế vừa rồi cậu mới nói như vậy, cậu sợ Lâm Văn Bác sẽ vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ giữa hai người.



“Được, được! Em cũng vĩnh viễn là tiểu Hân của anh!” Lâm Văn Bác thấp giọng nỉ non, vừa nói vừa trân trọng nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên đỉnh đầu thiếu niên, mỏi mệt cùng chua xót từng giọt từng giọt dần lắng đọng, biến thành thoải mái khi vừa trút xong một gánh nặng, dã thú giam chặt sâu trong lòng “đương” một tiếng thoát khỏi gông xiềng nặng nề, đem một chút băn khoăn cuối cùng cắn nuốt hầu như không còn.



———————



Kể từ giờ, Bác ca ko còn kìm nén nữa, chính thức thành gian thương theo đuổi tiểu Hân!! XD Và chúng ta sắp gặp a công thứ 4 zồi :3