Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 19 : Tận thế đến (3)

Ngày đăng: 07:51 19/04/20


Khi Lưu Khiết đi lên tầng thứ nhất, rút mã tấu ra, cha Thẩm cũng rút chủy thủ (dao găm) ra, chậm rãi đi vào.



Lưu Khiết ấn một cái nút bên cạnh thang bộ đầu dãy phòng, cửa gỗ của một gian phòng liền chậm rãi mở ra, lộ ra cửa thủy tinh bên trong.



Hai người chậm rãi đi tới kiểm tra, tầng thứ nhất, không có người tỉnh.



Hai người liếc nhau, cha Thẩm hỏi, “Tiểu khiết, ai ở tầng này?”



Lưu Khiết thấp giọng nói, “Chủ yếu đều là hậu cần và người thân của bọn họ.”



Cha Thẩm khẽ gật đầu, hai người tiếp tục lên tầng hai.



Tầng thứ hai, cũng không có người tỉnh.



Cha Thẩm và Lưu Khiết nhìn nhau, “ Ở tầng này là…”



Lưu Khiết trả lời, “Là bộ tác chiến.”



Cha Thẩm suy nghĩ, không lẽ trong cả căn cứ chỉ có vài người bọn họ tỉnh chứ?



Lưu Khiết và cha Thẩm tiếp tục lên tầng ba, ở tầng thứ ba cũng không có người tỉnh.



Cha Thẩm sờ sờ cằm, cùng Lưu Khiết liếc nhau, hai người liền ra khỏi ký túc xá.



Lưu Khiết có chút lo lắng nhìn ký túc xá phía sau, bọn họ sẽ không sao chứ?



Cha Thẩm cũng nhìn ký túc xá, hít một hơi thật sâu, quay đầu thấy Lưu Khiết nhăn mày gắt gao, liền an ủi Lưu Khiết, “May rủi do trời, tiểu Khiết, hiện tại chúng ta nên làm tốt các bước chuẩn bị, con phải tin tưởng anh em con, bọn họ đều là nam tử hán chân chính, nhất định có thể chống chọi được!”



Lưu Khiết nghe, khẽ gật đầu, không sai, hiện tại ở trong này lo lắng cũng không làm được chuyện gì, Lưu Khiết đẩy kính mắt, “Thẩm bá bá, con hiểu được.”



Cha Thẩm mỉm cười, “Vậy là tốt rồi.” Lúc này ánh sáng chói mắt trên bầu trời dần dần ẩn đi, khí tức nguy hiểm trong không khí hình như càng thêm đậm đặc.



Lưu Khiết nhìn nhìn không trung, bắt đầu trầm tư, trong căn cứ chỉ có vài người bọn họ tỉnh? Vì sao?




Dương Sở Thuần trừng to mắt, ánh mắt Chu Vũ nhất thời sáng ngời, Bạch Cảnh Khanh bật người quay đầu nhìn về phía Từ Trường Thiên, Từ Trường Thiên vẻ mặt mờ mịt.



“Bởi vì tôi vừa rồi mới phát hiện, tôi có cái dị năng này.” Thẩm Duệ nhẹ nhàng bâng quơ cười nói.



“Cho nên, các cậu thử xem đi.”



“Được a!!” Dương Sở Thuần hưng phấn, đưa tay quơ quơ, lại cảm thấy không thích hợp, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Chu Vũ, “Chu đội! Cái này…”



Chu Vũ không phất tay, chỉ giơ tay lên nhìn nhìn, giương mắt nhìn về phía Thẩm Duệ, “Anh làm sao phát hiện ra?”



Thẩm Duệ mỉm cười, “Tôi chỉ nghĩ muốn đốt lửa, thì lửa đã phóng ra.”



Thẩm An ngồi bên cạnh yên lặng nghe, trong lòng thầm nghĩ, mới không dễ vậy đâu!



Ca nói vậy để che dấu thôi? Chu ca bọn họ có được dị năng mới là lạ đó!



Thẩm An kiếp trước chỉ lo trốn chết, gặp gỡ dị năng giả cũng chỉ đứng xa xa nhìn một hai người, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm tình huống của dị năng giả, nhưng mà cũng không phải một ngày như thế liền có đâu?



Sau đó, ngay lúc Thẩm An yên lặng ăn món mì sợi yêu thích do mẹ Thẩm nấu, Dương Sở Thuần hưng phấn hét to, “Chu đội! Anh cũng có thể! Thật là lợi hại!”



Thẩm An ngẩng đầu, chỉ thấy Chu Vũ mặt không đổi sắc nhìn ngón tay phát ra sấm sét, nhất thời 囧.



Thật sự… Cũng có thể có dị năng!



Cha Thẩm cũng thật kinh ngạc, hắn biết hai đứa con trai nhà mình sớm đã có dị năng, vừa rồi nghe Thẩm Duệ giải thích là biết con trai muốn che dấu, bởi vậy cũng không cho là bọn Chu Vũ có thể xuất hiện dị năng. Nhưng hiện tại, đây là cái tình huống gì?



Cha Thẩm theo bản năng nhìn về phía Thẩm Duệ, trong mắt Thẩm Duệ xẹt qua một tia hoang mang, lập tức ẩn đi, khóe miệng hé ra nụ cười thú vị, xoay người ngồi xuống cạnh Thẩm An, thấy Thẩm An nghi hoặc nhìn mình, Thẩm Duệ cười cười, vỗ vỗ đầu Thẩm An, “Có thể những người còn thức tỉnh chính là có khả năng đặc biệt.”



Những lời này ý vị sâu sa, nhưng tất cả mọi người nghe đều hiểu.



Vì thế, Chu Vũ nhướng mày nhìn về phía Thẩm Duệ, nói hai chữ, “Cảm ơn!”