Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 3 : Thẳng thắn
Ngày đăng: 07:50 19/04/20
Thẩm An chậm rãi lấy lại tinh thần, đờ đẫn lên tiếng, xoay người đi đến phòng ngủ của mình, lấy quần áo, nghĩ nghĩ, xoay người nhìn về phía Thẩm Duệ mỉm cười nhu hòa đi theo sau hắn.
“Anh, em vào không gian tắm rửa, anh chờ em.”
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Duệ còn chưa kịp phản ứng, Thẩm An xoay người, chợt lóe, người liền vào không gian.
Vào không gian Thẩm An không biết, sau khi hắn đột nhiên biến mất, đối mặt phòng ngủ trống trơn không người, Thẩm Duệ xoát một chút sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng loạn cả lên.
Còn trong không gian, Thẩm An ôm quần áo đi vào hồ nước. Hồ nước này tuy rằng có hoa sen, nhưng nước này cơ hồ trong suốt. Thẩm An ngay từ đầu ôm hy vọng giống những truyện mạt thế nói nước này có thể tẩy tủy luyện cốt, mỗi ngày tắm nước hồ, đáng tiếc, tắm đã mười ngày rồi, nước này vẫn là như vậy! Sau đó, hắn vẫn còn là cái bộ dáng cũ!
Bất quá, tắm nước này thật đúng là thoải mái.
Thẩm An thư thư phục phục ngâm mình, không phát hiện nước trong suốt quanh quẩn thân hắn tản ra ánh sáng trắng cơ hồ không thể nhận ra …
Thẩm An tuy rằng tắm thật thoải mái, nhưng mà không dám ở lâu, anh hắn còn chờ ở bên ngoài mà.
Anh hai là loại người phải tận mắt nhìn thấy thì mới tin! Thẩm An mặc áo quần áo vào, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Chợt lóe ra khỏi không gian, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị lồng ngực dày rộng ấm áp gắt gao ôm lấy.
Giam cầm mạnh mẽ cùng với gắt gao tương ủng làm Thẩm An trong nháy mắt cứng ngắc.
Nhưng thật nhanh, bên tai vang lên thanh âm nén đầy tức giận, “Thẩm An!! Em dám biến mất?! Em còn dám biến mất thử xem!!!”
Thấp giọng phẫn nộ gào thét như vậy làm Thẩm An trong nháy mắt mềm nhũn.
Thanh âm phẫn nộ không chút nào che dấu như vậy đã bao nhiêu lâu chưa được nghe qua? Nói đến, từ lúc hắn mười lăm tuổi thiếu chút nữa bị xe đụng vào, Anh hai nắm cổ áo của hắn lạnh lùng nói “Còn dám lỗ mãng như vậy thử xem!” Sau đó không còn nghe được.
Hoặc là không có cơ hội nghe được?
Bởi vì sau đó không lâu, Anh hai vốn nên xuất ngũ trực tiếp tiến nhập bộ đội đặc chủng… Sau, chỉ có năm mới quốc khánh mới có thể về nhà, rồi sau đó, chính mình không thi đậu, bị người ta châm chọc khiêu khích nổi giận, rời nhà.
“Anh! Anh là không … Không tin?” Ngữ khí Thẩm An có chút không xác định. Hắn đã đem không gian lấy ra, anh hắn còn không tin?!
“Anh tin tưởng.” Thẩm Duệ xem vẻ mặt Thẩm An bộ dáng anh dám nói không tin liền muốn mạng anh, không khỏi nở nụ cười.
An An nhà hắn, dù đã qua hai năm không thấy, tính cách ăn sâu bén rễ vẫn không thay đổi.
“Cho nên, An An, chúng ta nên ra khỏi không gian.” Thẩm Duệ cười tủm tỉm nói.
Thẩm An liếc mắt một cái xem xét Thẩm Duệ, ý niệm chợt lóe, hai người trở về trong phòng ngủ.
Thẩm Duệ mắt nhìn phòng ngủ, lôi kéo Thẩm An đi vào phòng khách, “Đến, An An ăn bữa sáng trước.”
Thẩm An ngồi trên ghế sa lông, liếc mắt nhìn anh hắn một cái, cầm lấy bánh bao và sữa đậu nành bắt đầu ăn.
Thẩm Duệ thấy Thẩm An bắt đầu ăn sáng, cười cười, liền cầm lấy cuốn vở bị hắn vứt bỏ trên ghế sa lông, chuyên chú viết viết.
Thẩm An miệng ngậm bánh bao, tò mò đi lại gần, chỉ thấy trong vở kia hắn đã đồ đồ họa họa hỗn độn, sau khi vào tay anh hắn bắt đầu thay đổi rõ rệt!
Thẩm An trợn mắt há hốc mồm.
Nguyên bản hắn nghĩ là kế hoạch tương đối chặt chẽ trong ba tháng, sau khi anh hắn bổ sung, dường như rất là sung túc?
Hơn nữa, kia là cái gì?! Trừ bỏ trang bị dã ngoại, anh hắn còn thêm cái gì?! Bác sĩ?! Nhân viên nghiên cứu sinh vật?!
Từ từ! Anh hắn chính là bộ đội! Anh hắn có mấy thứ này sao?! Hơn nữa… Loại chuyện này… Đối với Anh hai trong bộ đội mà nói, có phải hay không có chút…
“Anh! Anh còn trong bộ đội không?” Thẩm An cầm bánh bao, gắt gao theo dõi anh hắn hỏi.
Thẩm Duệ giương mắt, thấy khóe miệng Thẩm An còn có chút vụn bánh bao, đưa tay nhẹ nhàng phủi đi, mỉm cười nói rằng, “Sau khi em rời nhà, anh liền giải ngũ. Hiện tại mở công ty vệ sĩ, ngay tại trong thành phố này.”