Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 4 : Thẩm Duệ, con bài chưa lật (1)

Ngày đăng: 07:50 19/04/20


Thẩm An ngơ ngác nhìn Thẩm Duệ, thì ra Anh hai đã sớm giải ngũ? Còn mở công ty ngay tại thành phố này?



Như vậy, kiếp trước, trước mạt thế, Anh hai vẫn luôn ở tại thành phố này cùng mình? Như vậy, có khả năng hay không, sau khi mạt thế bùng nổ Anh hai lại đi tìm mình?



Bộ dạng Thẩm An ngơ ngác làm Thẩm Duệ không khỏi buồn cười, đưa tay xoa xoa tóc Thẩm An, hỏi, “Làm sao vậy? An An rất kinh ngạc?”



Thẩm An ngoan ngoãn gật đầu. Đương nhiên rất kinh ngạc a, hắn cũng không biết thì ra cho tới nay Anh hai và mình cùng ở trong một thành phố.



Thì ra khoảng cách giữa bọn họ là gần như vậy …



Thẩm Duệ khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm An. An An của hắn từ nhỏ đến lớn, màu tóc không phải đen tuyền, có lẽ là bởi vì thể chất từ nhỏ không tốt, tóc An An có chút ánh vàng, nhưng trong mắt hắn, tóc An An là tốt nhất, mềm mại, giống như bản chất của An An vậy.



“An An, em thu thập xong dọn đến chỗ anh ở, cũng đừng về nhà, một tháng sau, anh sẽ mang ba mẹ và cả Tiểu Uyển tới đó.” Thẩm Duệ thấp giọng nói, nhìn Thẩm An mở to hai mắt nghi hoặc, Thẩm Duệ mỉm cười, tay vén tóc Thẩm An vào lỗ tai, nhẹ nhàng nhéo nhéo, cười nói, “Nếu muốn chuẩn bị đồ vật, nơi này so với nhà chúng ta tiện hơn.”



Thẩm An nghiêng đầu nghĩ nghĩ, không sai, rất nhiều đồ vật tại nơi này sưu tập so với nhà mình ở thị trấn nhỏ tiện lợi hơn, bất quá, quan trọng là, hắn tin tưởng Anh hai nhà hắn an bài.



—— nhưng mà, hắn nhớ ba mẹ…



“Tốt, An An, chúng ta thu dọn đồ đạc đi. Đúng rồi, hôm nay cuối tuần không gọi điện thoại về nhà, mẹ sẽ rất lo lắng cho em.” Thẩm Duệ lôi kéo Thẩm An đứng dậy, vừa nói.



Thẩm An gật đầu, cái này khẳng định sẽ, hắn cũng nhớ ba mẹ! Tuy rằng mỗi ngày, đều có gọi điện thoại, nhưng bởi vì vội vàng chuẩn bị đồ vật, hắn gọi điện thoại về nhà cũng chưa kịp nói cái gì.



Hiện tại, có Anh hai Thẩm Duệ, Thẩm An cảm thấy sau này chính mình có thể chuyên tâm rèn luyện nâng cao thực lực.



Bất quá, hiện tại, hắn vẫn nên mua cổ phiếu đi, cũng không thể lãng phí cơ hội trọng sinh mới gặp được.



“Anh, em còn muốn đi ngân hàng!” Thẩm An nhìn nhìn đồng hồ trên tay của mình, thuận tay đem vở và laptop ném vào không gian, thấy anh hắn khuôn mặt bình tĩnh nhìn mình làm biến mất một đống đồ vật, trong lòng Thẩm An yên lặng phẫn hận, sao Anh hai không thể toát ra một chút thần sắc ngạc nhiên tán thưởng, để cho mình tự hào một chút??



“Đi ngân hàng?” Thẩm Duệ cầm lấy balô của Thẩm An thu thập vài bộ quần áo, hỏi, “Để làm gì?” Gửi tiền? Hay là rút tiền?




Thẩm An thu hồi tươi cười, hắn không thích nghe nhất chính là —— cái gì em trai Thẩm Duệ, em trai Thẩm đại ca!



Hiện tại lại thêm một cái em trai Thẩm lão đại?!



—— Chết tiệt! Lão tử có tên có tuổi gọi là Thẩm An!



“Tôi tên Thẩm An!” Thẩm An trừng mắt nói.



Nam nhân a một tiếng, đưa tay gãi gãi đầu, cười hắc hắc, “Tôi tên Dương Sở Thuần, cậu gọi tôi anh Dương là được.”



Thẩm An trong lòng hừ lạnh, anh Dương? Ngươi không phải anh của ta!



Thẩm An còn chưa mở miệng, Thẩm Duệ bên cạnh liền cười nói, “Sở Thuần, công việc xong rồi? Vậy vừa lúc, chỗ này tôi có một danh sách nhiệm vụ, cậu đi làm tốt cho tôi đi.”



Dương Sở Thuần a một tiếng, mờ mịt đang định vươn tay tiếp nhận danh sách, đã bị một bàn tay đột nhiên xuất hiện cầm lấy.



Thẩm An quay đầu nhìn lại, nam nhân đột nhiên xuất hiện đứng ở phía sau Dương Sở Thuần, dáng người rất cao to, Thẩm An nhìn ra đại khái cũng khoảng trên 1m85, Anh hai Thẩm Duệ nhà mình cũng được 1m85, nhưng Anh hai khí chất ôn hòa, làm người ta cảm giác đa phần là lương thiện mà phải áp bách, nhưng nam nhân cao to trước mắt này mặt không đổi sắc, có chút cảm giác áp bách.



“Chu đội, anh đoạt danh sách thì tôi làm gì?” Dương Sở Thuần hỏi, có chút mạc danh kỳ diệu nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện phía sau.



“Tôi làm xong việc rồi, tôi đi cùng cậu.” Nam nhân nói xong, liền hướng Thẩm Duệ gật gật đầu, lại nhìn nhìn Thẩm An, kéo kéo khóe miệng, nói, “Chu Vũ.”



Thẩm An sửng sốt, vội mở miệng đáp lời, “Em là Thẩm An.”



“Xin chào, Thẩm An.” Chu Vũ nghiêm trang chững chạc chào hỏi.



“Ngạch… Chào. Anh Chu Vũ.” Thẩm An ngượng ngùng nói. Đối với một người thoạt nhìn nghiêm trang chững chạc lại nghiêm túc như vậy, Thẩm An luôn luôn có cảm giác giống như gặp thầy giáo chủ nhiệm 囧.