Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 36 : Người mới nhập đoàn (4)
Ngày đăng: 07:51 19/04/20
Mà lúc này trong xe Phấn Hồng, Thẩm Uyển xoa xoa lỗ tai, đen mặt, tiếp tục rầu rĩ cúi đầu che mặt, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, tên gia hỏa Cao Phỉ, nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không buông tha! Hại nàng bị mẹ lải nhải lâu như vậy! Còn bị nắm lỗ tai!
Mà không xa, nữ nhân có chút hâm mộ mắt Thẩm Uyển mặc bộ đồng phục đen, giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt kiên định, quay đầu thấp giọng hỏi dì bên cạnh, “Dì à, hai người vừa tìm đến chị Thẩm Uyển chính là Thẩm đại nhân và em trai sao?”
Dì kia không trả lời, một lúc lâu, mới không mặn không nhạt nói một câu, “Không cần hỏi nhiều. Lo sống đi.”
Nữ nhân cứng lại, nhưng không có tức giận, chỉ cúi đầu, gắt gao mím môi, chuyên chú làm việc.
Lúc này, trong bộ đàm vang lên giọng Thẩm Duệ, “Sắp xuất phát, các ngành lập tức trở về vị trí cũ!”
Nữ nhân ngừng tay, buông dao trong tay xuống, do dự một chút, xoay người đi tới cửa xe. Thẩm Uyển thoáng nhìn, giương giọng hỏi, “Phương Hiểu Thanh, cô muốn làm gì?”
“Tôi đi tổ nghiên cứu sinh vật.” Nữ nhân, cũng chính là Phương Hiểu Thanh thấp giọng nói, vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình bình đạm đạm.
Thẩm Uyển nhíu nhíu mày, nhớ tới vừa rồi trong bộ đàm Anh hai Thẩm Duệ nói qua về hướng xử lý nữ nhân này. Thẩm Uyển tuy rằng đồng tình, từ phương diện nào đó mà nói, nàng cũng rất thưởng thức nữ nhân này, nhưng mà nàng không thể mặc kệ nữ nhân này tự do hành động.
Thẩm Uyển vừa định ấn đồng hồ, chợt nghe giọng Ngải Hiểu Trân vang lên, “Cô không cần đi, anh Bạch nói hiện tại không thích hợp tiến hành nghiên cứu.”
Thẩm Uyển ngẩng đầu thấy Ngải Hiểu Trân nhảy vào thùng xe, vẻ mặt mệt mỏi lộ ra lãnh đạm nói với Phương Hiểu Thanh.
Vẻ mặt Phương Hiểu Thanh có chút cứng ngắc, nhưng lập tức gật đầu nói cảm ơn Ngải Hiểu Trân, xoay người đi trở về bên cạnh dì vừa rồi. Mà thời gian này, nhóm các dì đã lưu loát thu thập công cụ xong, cũng ngồi xuống vị trí của từng người, cột chắc đai an toàn, mỗi ghế dựa đó nếu lấy ra chính là một giường đơn quân dụng, gấp lại chính là vị trí ngồi, bên cạnh mỗi vị trí còn có đai an.
Phương Hiểu Thanh thấy các dì thu thập xong đồ vật, ngồi xuống vị trí của từng người, nàng tựa hồ có chút ngẩn người, lập tức rũ ánh mắt, cũng trầm mặc tìm vị trí ngồi xuống.
Thẩm Uyển thấy Phương Hiểu Thanh không động tác và ngôn ngữ dư thừa liền ngồi xuống, quy củ, cũng nhẹ nhàng thở ra, cùng Ngải Hiểu Trân gật đầu, trở về vị trí của bản thân, Ngải Hiểu Trân thấy Phương Hiểu Thanh nghe lời quy củ như vậy, quét mắt nhìn Phương Hiểu Thanh một cái, liền xoay người ra khỏi xe Phấn Hồng, trở về xe Sinh vật phi điển hình.
Thẩm An quay đầu nhìn lại, người này ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt tiều tụy mỏi mệt, sắc mặt vàng như nến, tóc bết lộn xộn đầy mỡ, quần áo cũng thật bẩn, trên áo sơmi đã rách vài lỗ, dưới chân một đôi dép lê mang trong nhà.
Người này đại khái là trong nhà vội vàng chạy ra, giầy cũng không kịp đổi.
Sau khi người này tiến lên hỏi lấy lòng, Thẩm An nhìn thấy người xung quanh đã chú ý đến, tuy rằng giống như không dám thẳng tiến đến, nhưng cước bộ đều lặng lẽ di động về phía bọn họ.
Người kia thấy đội xe này an an tĩnh tĩnh không có ai đi ra, do dự, tay cũng chậm rãi duỗi tới cửa xe bọn họ, trong ánh mắt lộ ra một tia phức tạp và che dấu không được tham lam.
Thẩm An vừa định phóng nước cho hắn “Thanh tỉnh thanh tỉnh”, lại không ngờ Thẩm Duệ cười nhẹ một tiếng, ngón tay vẽ một vòng tròn, vòng tròn ở trên hư không phát ra ánh sáng tím, sau đó, Thẩm An liền thấy người nọ kêu một tiếng qủy dị, ôm tay nhảy dựng hoảng sợ kêu lên, “Xe này có điện!”
Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ cười cười, khóe miệng hơi hơi giơ lên lộ ra một tia giảo hoạt, “Anh chỉ muốn thử xem sau khi dẫn điện vào xe sẽ là dạng gì.”
Thẩm An ngẩn ra, lập tức nhịn không được cười lên một tiếng, nhìn người nọ bên ngoài ôm tay nhảy dựng làm người chung quanh đều lui xuống, Thẩm An cười hắc hắc, có chút ngốc, quả nhiên Anh hai lợi hại nha.
Xem mấy người còn dám lại đây không! Hừ!
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Dương Sở Thuần gào to:
“Mẹ nó, ai dẫn điện vậy!! Ông đây bị điện giật ngốc rồi có biết không (gào thét -ing)!!” Dương Sở Thuần kêu la.
“… Tiểu Dương Tử, yên lặng cho tôi!!” Ngũ Lang vô lực nói.
—— cậu vốn đã đủ ngốc, đừng dọa người nữa a.
“Khụ khụ… Tiểu Duệ nha, thu lưới điện lại đi, như vậy chúng ta không có cách nào buôn bán a.” cha Thẩm cười ha hả nói.