Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 41 : Người mới nhập đoàn (9)

Ngày đăng: 07:51 19/04/20


Đầu kia Lưu Khiết ngẩn ra, quái, đến nhà máy hóa chất tùy tiện rống một hai tiếng ai là ba Phương Hiểu Thanh ba là được rồi chứ? Sao còn cần hỏi cẩn thận rõ ràng như vậy? Bất quá Thẩm Duệ chưa bao giờ làm việc vô ích, trong đó tất có nguyên do đi? Liền gọi Phương Hiểu Thanh, thời điểm Phương Hiểu Thanh tới rất kích động, đại khái là không ngờ Thẩm Duệ nhanh như vậy có thể tới nhà máy hóa chất đó, vì thế, giọng Phương Hiểu Thanh kích động thông qua loa của Thẩm Duệ phóng to làm tất cả mọi người ở đây nghe được rành mạch.



“Ba của tôi cao khoảng một mét sáu, gầy teo, ánh mắt rất to, rất thích trừng người, tóc thưa thớt, thích mắc áo khoác trắng giống bác sĩ, còn thích cầm châm đồng trong tay …” Phương Hiểu Thanh tinh tế từng lời còn chưa miêu tả xong, Ngải Hiểu Sơ trong kết giới phía sau liền cảm khái nói, “Châm đồng thật to a.”



—— lúc này, xuất hiện một lão già đối mặt với Thẩm Duệ đang mỉm cười. Lão già trước mặt nhỏ con, hơi thấp, gầy yếu, ánh mắt thật to, trừng Thẩm Duệ, ánh mắt cực kỳ sắc bén, hơn nữa mãn hàm sát ý, tóc thực thưa thớt, hoặc là nói —— hói đầu?



Trên người là áo khoác dài bác sĩ không sai, nhưng đã bẩn nhìn không ra màu trắng.



Trong tay cầm theo châm đồng, hoặc là nói, đó là vũ khí gì đó?



Thẩm Duệ cắt đứt thông tin, cười nhìn về phía lão già, “Xin chào, tôi là Thẩm Duệ, con gái ngài nhờ chúng tôi đến tìm ngài.”



Lão già trừng mắt, nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ đứng thong dong, nụ cười trên mặt vẫn như cũ rất là thân thiết.



Lão già trừng mắt nhìn một lúc lâu, mới âm trầm trầm nói, “Cho con gái tôi tới gặp tôi!”



Thẩm Duệ nghĩ nghĩ, gật đầu nói, “Có thể.” Mở đồng hồ thông tin ra, ôn hòa nói, “Lão Lưu, đã tìm được Phương giáo sư, cậu tìm người mang Phương Hiểu Thanh lại đây nhận thức.”



“Hiểu được.”



Thẩm Duệ lại hướng lão giả, cũng chính là Phương Bình mỉm cười gật đầu, đưa tay giải trừ kết giới, vì thế, Thẩm An lập tức vọt tới bên cạnh Thẩm Duệ, cảnh giác nhìn Phương Bình, quay đầu nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ đối với việc Thẩm An ngay lập tức vọt tới bên cạnh mình cực kỳ vừa lòng, đưa tay vuốt ve tóc Thẩm An, liền dắt Thẩm An tay đi tới một bên, còn những người khác có người thì tò mò đánh giá lão giả, có người ngồi xổm trên mặt đất thấp giọng trao đổi nghiên cứu về mấy con quái vật, mà Dương Sở Thuần hai lần ba lượt muốn đi sờ sờ châm đồng đặc biệt trong tay lão già đều bị Chu Vũ lôi lại.



Thẩm An nhìn bộ dạng Dương Sở Thuần giống như cún con nhìn chằm chằm khúc xương nhiễu nước miếng, không khỏi mỉm cười.



Thẩm Duệ nhìn thấy, liếc Dương Sở Thuần một cái, ngón tay bắn ra, Dương Sở Thuần liền bùm một phát, quỳ xuống. Chu Vũ nhìn, giương mắt nhìn sang Thẩm Duệ, đã thấy Thẩm Duệ mỉm cười mang Thẩm An đi xa.



Chu Vũ hừ hừ, kéo Dương Sở Thuần đang mờ mịt không hiểu gãi đầu, thấp giọng nói, “Mấy ngày này cách Thẩm An xa một chút.”



Dương Sở Thuần không hiểu, “Hở? Tại sao vậy?”



“Cậu nghe theo là được.” Chu Vũ nhăn mày. Hôm nay Thẩm đại nhân âm dương quái khí, Thẩm An cũng khó chịu giống Thẩm đại nhân, mấy ngày nay thức thời không cần đâm đầu vào rủi ro!


Thẩm An nghe vậy, ngẩn ra, nhìn ý cười trong mắt Thẩm Duệ, còn có nụ cười vui vẻ không hề che dấu sung sướng, Thẩm An trong lòng nhất thời phức tạp, ngọt ngào, chua xót, làm hắn trong lúc nhất thời không biết nói gì đáp lại.



*****



Lại nói phía Chu Vũ, mắt nhìn Thẩm Duệ và Thẩm An cách đó không xa, chắm chú? nhìn bọn họ nắm tay, nhịn không được quay đầu nhìn Dương Sở Thuần đang cười hi hi ha ha với Thẩm Uyển.Chu Vũ đi tới, không thèm phân trần liền kéo Dương Sở Thuần đi.Dương Sở Thuần có chút mờ mịt, nhìn Chu Vũ, “Đội trưởng, có việc?”



“Cần phải đi!” Chu Vũ nói xong, mắt nhìn Thẩm Uyển, đột ngột nói, “Kỳ thật Cao Phỉ không tồi.”



Thẩm Uyển sửng sốt. Hở? Làm chi nhắc Cao Phỉ? Hắc! Chu Vũ đại ca cũng làm bà mối?!



Chu Vũ lôi kéo Dương Sở Thuần đi rồi, Thẩm Uyển chỉ có thể đen mặt dùng sức trừng Chu Vũ.



Chu Vũ kéo Dương Sở Thuần đi đến trước mặt Thẩm Duệ và Thẩm An, hỏi, “Phải đợi bọn họ sao?” Chu Vũ nâng nâng chỉ cha con Phương Bình đang khẽ trao đổi tại cửa.



Thẩm Duệ nhìn cha con Phương Bình, gật đầu nói, “Đi thôi.”



Ý là không quan tâm? Chu Vũ gật đầu, như vậy xem ra, Thẩm Duệ không có hứng thú với nhà máy hóa chất này?



—— làm sao có thể?



Chu Vũ lôi kéo Dương Sở Thuần ra ngoài, bắt đầu kiểm kê nhân số, cũng chuẩn bị lên xe.



Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, thấp giọng hỏi, “Anh, thật sự không chờ bọn họ sao?”



Trên mặt Thẩm Duệ vẫn treo nụ cười, nhưng lại có chút giảo hoạt, “An An cứ đợi xem, khẳng định sẽ có người khóc hô xin chúng ta đem theo bọn họ.”



Thẩm An nghi hoặc, mà ngay khi bọn họ chuẩn bị lên hắc mã số 1 (xe Hummer), Phương Bình đột nhiên vừa vội vàng gào thét, “Khoan lái xe!! Từ từ!!” vừa cất bước đuổi theo, tốc độ cực nhanh làm mọi người trừng lớn mắt. Ngải Hiểu Sơ kinh hô, “Đây là Thiếu Lâm cao thủ sao?!”



Dương Sở Thuần một bàn tay vỗ tới, “Cút! Lão đại gia tóc nhiều vậy không phải người hói đầu!”



Thẩm Duệ nhướn mày với Thẩm An, liền xoay người nhìn về phía Phương Bình đang chống nạnh giận trừng hắn, Thẩm Duệ tốt tính cười, ngữ khí thật là hòa ái, “Phương giáo sư còn có chuyện gì sao?”