Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 42 : Người mới nhập đoàn (10)
Ngày đăng: 07:51 19/04/20
Phương Bình chống nạnh trừng Thẩm Duệ, mặt ngạo nghễ, lớn giọng quát, “Hai cha con chúng tôi muốn gia nhập đoàn đội của cậu!”
Thẩm Duệ cười mỉm nhìn Phương Bình, “Thật sự ngại ngùng, tạm thời đoàn đội chúng tôi không thu người.”
Phương Bình nghe, khó có thể tin trừng Thẩm Duệ, “Cậu cự tuyệt?!”
Thẩm Duệ gật đầu, cười hòa ái, “A, thật sự xin lỗi.”
Sắc mặt Phương Bình cứng lại, còn Thẩm, Duệ xoay người định lên xe.
Phương Bình nóng nảy, vội giữ chặt Thẩm Duệ, vội vàng kêu lên, “Ai! Tên nhóc cậu sao không hỏi gì hết! Lão tử chính là cao thủ! Cao thủ! Cao thủ! Cậu hiểu không?”
Thẩm Duệ quay đầu nhìn Phương Bình, tiếp tục cười, “Vị đại gia này, bình thường tự xưng cao thủ … thì thường không phải là cao thủ, còn nữa, ngài thật sự cam tâm ném đi những thứ đó?” Thẩm Duệ dù bận vẫn ung dung nói, tùy ý đưa tay, chỉ chỉ cửa nhà máy.
Lần này cả người Phương Bình đều cứng lại rồi.
Thẩm Duệ cười nhẹ, nhưng trong mắt lại sâu thẳm lạnh như băng.
Phương Bình thu hồi ngạo nghễ trên mặt, nghiêm túc nhìn Thẩm Duệ, nói rằng, “Nhóc con, lão nhân muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Thẩm Duệ khẽ gật đầu, quay lại vỗ vỗ đầu Thẩm An, “An An, em vào trong xe chờ anh.”
Thẩm An gật đầu, xoay người lên xe Hummer số 1, mấy người Chu Vũ thấy Thẩm An lên xe, liền vung tay lên, ý bảo những người khác cũng lên xe.
Vì thế, thật nhanh, những người khác đều kéo lên xe, bên ngoài chỉ dư lại hai người Phương Bình và Thẩm Duệ, a, cách đó không xa còn có Phương Hiểu Thanh sắc mặt khẩn trương.
Phương Bình nhìn nhìn bốn phía, nhíu mày không vui, “Nhóc con, tôi nói tôi muốn nói riêng với cậu.” đứng ở chỗ này, người trên xe cũng có thể nghe được a.
Thẩm Duệ mỉm cười, đưa tay tạo kết giới ngăn cách, “Phương giáo sư, như vậy sẽ có không vấn đề.”
Thẩm An vừa nghe vừa gật đầu, quả nhiên là bởi vì dạng này.
—— thật ra hắn cũng rất thưởng thức Phương Bình giáo sư, tuy rằng cổ quái một chút, đủ khả năng kiêm trì trong mạt thế đến bây giờ, lo lắng cho con gái nhưng vẫn luôn thủ tại chỗ này… Thật sự, không tệ.
Hai anh em đang nói chuyện, âm thanh hì hì nháo nháo truyền đến.
Thẩm Duệ đưa tay triệt tiêu kết giới, nhìn Chu Vũ và Phương Bình tiến đến, liền nhàn nhàn cùng Thẩm An nhảy khỏi bàn.
Chu Vũ và Phương Bình đi tới trước, phía sau là mấy người Phương Hiểu Thanh, khiêng bất đồng đồ vật. Có mấy chục thùng mì ăn liền và gạo, Thẩm Duệ nhướng mày, uhm, không tồi, không thể tưởng được nơi này còn cất giấu nhiều thực phẩm như vậy.
“Thẩm đại nhân a!” Phương Bình còn chưa đi đến đã hô to.
Thẩm An vừa nghe, khóe miệng không khỏi cong lên, Phương Bình giáo sư này mới trong chốc lát đã biết biệt danh của Anh hai?
Thẩm Duệ mỉm cười nhìn Phương Bình, ngữ khí cực kỳ thân thiết, “Phương giáo sư, Thẩm đại nhân gì đó thật không dám nhận, ngài chính là trưởng bối của tôi …”
Phương Bình vung bàn tay to lên, rất là không kiên nhẫn, “Nhóc con đừng nhăn nhó như vậy! Cậu là lão đại của chúng ta, gọi Thẩm đại nhân cũng không có gì không tốt!”
Thẩm Duệ sờ sờ mũi, cười cười, cũng không nói nhiều hơn.
Phương Bình lại nhìn Thẩm An, hí mắt đánh giá một chút, liền nhếch miệng mỉm cười, “Cậu là Thẩm An? Nha, ánh mắt thật không tệ!” Lập tức ánh mắt hữu ý vô ý dừng một chút trên tay Thẩm Duệ đang nắm tay Thẩm An.
Khi ánh mắt Phương Bình dừng lại trên tay hắn và Anh hai Thẩm Duệ, Thẩm An tay không khỏi khẩn trương muốn rút tay về, nhưng bị Thẩm Duệ nắm gắt gao, sau đó, Thẩm Duệ giương mắt nhìn Phương Bình, cười như không cười, ánh mắt lạnh như băng.
Phương Bình vừa tiếp xúc với ánh mắt Thẩm Duệ, liền ho nhẹ một tiếng, “Cái kia… Thẩm đại nhân à, tôi nói có nên thu mấy cái dụng cụ này hay không?”
Thẩm Duệ kéo khóe môi mỉm cười, “Đương nhiên, nên thu.” Không nói gì thêm, dắt tay Thẩm An đến góc chứa dụng cụ.
Nhờ hiệu quả của linh thủy bí quyết, Thẩm An nghe được rõ ràng Phương Bình nói thầm với Dương Sở Thuần và Phương Hiểu Thanh phía sau, “Ai, tôi nói, tình cảm anh em bọn họ thật không tồi a.”