Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 64 : Nghĩ lại

Ngày đăng: 07:51 19/04/20


Mấy người Chu Vũ cùng Dương Sở Thuần, Từ Trường Thiên trở về mới nghe cha Thẩm nói, Thẩm Duệ đã tiến vào kỳ bế quan.



Vừa nghe hai chữ bế quan, sắc mặt Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên đều hơi hơi trầm xuống.



Nhưng Dương Sở Thuần vừa nghe, mắt sáng rực lên, rất là hưng phấn hỏi, “Thẩm đại nhân bế quan? Vậy khi Thẩm đại nhân đi ra khẳng định lại sẽ rất lợi hại! Ai, tôi nói, chúng ta cũng có thể bế quan hay không a!”



Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, lập tức Từ Trường Thiên cười hắc hắc, vuốt cằm nói rằng, “Ai, nói không chừng cũng có thể, chờ Thẩm đại nhân bế quan đi ra, chúng ta hỏi kỹ một chút.”



Chu Vũ lại nhíu mày, tuy rằng bế quan tăng cường thực lực là chuyện tốt, nhưng mà, lúc này …



“Ha hả…” cha Thẩm cười ha ha mở miệng, “Nói đúng lắm. Tiểu Duệ nói nó đi bốn năm ngày rồi sẽ trở về. Mấy ngày này phải làm phiền các cậu.”



Chu Vũ khẽ gật đầu, việc đã đến nước này, cũng không có cách.



Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên thương nghị trước vấn đề tuần tra lần nữa, chờ Lưu Khiết đến, liền thống nhất ý kiến một chút, một lần nữa điều chỉnh an bài, lão nhân cùng nữ nhân đều tập trung một chỗ, một lần nữa bố trí lại các chiến sĩ bộ tác chiến, an bài tuần tra, lần thứ hai tăng mạnh phòng ngự bốn phía sơn động.



Sau khi an bài thỏa đáng, Chu Vũ liền cùng Dương Sở Thuần tính toán đi tới sơn động của Ngô Thiên Hà, chuyện của Tống Húc Dương và Tống Tiêu Tiêu còn phải tìm Ngô Thiên Hà, nhưng Chu Vũ đi được nửa đường, Thẩm An liền đuổi theo.



“Anh Chu Vũ!” Thẩm An chạy nhanh vài bước rốt cuộc bắt kịp Chu Vũ.



Chu Vũ cùng Dương Sở Thuần xoay người, nhìn thấy Thẩm An, Thẩm An nhìn Chu Vũ, nghiêm túc nói, “Anh Chu Vũ, em muốn tham gia tuần tra trực đêm.”



Dương Sở Thuần nhìn Thẩm An, không hiểu, không phải tiểu An đệ đệ cho tới nay đều có tham gia tuần tra trực đêm sao?



Chu Vũ cũng hơi hơi nhíu mày, “Cậu không được an bài đi vào?”



Thẩm An gật đầu, rũ mắt, thấp giọng nói, “Bọn họ nói anh không lên tiếng, bọn họ không dám an bài em.”



Chu Vũ sửng sốt, lập tức nghĩ đến chẳng lẽ là bởi vì Thẩm Duệ không ở đây, bọn họ không dám an bài Thẩm An tuần tra, sợ Thẩm An gặp chuyện không may?



Dương Sở Thuần sờ sờ đầu, nghĩ tới Thẩm đại nhân… Nhìn Thẩm An đứng trước mắt, vẻ mặt có chút mơ hồ, ngượng ngùng nói, “Tiểu An đệ đệ, hay là cậu làm trợ thủ cho Thẩm bá đi. Dù sao tuần tra trực đêm cũng đủ người rồi.”



Thẩm An ngẩng đầu, không nhìn Dương Sở Thuần, ngược lại nhìn về phía Chu Vũ, vẻ mặt bình tĩnh cũng rất kiên định, “Em muốn tham gia tuần tra, năng lực của em đủ để đảm nhiệm công tác tuần tra.”
Phương Bình hừ hừ, lại thần bí hề hề hỏi, “Tôi hỏi cậu trả lời, cậu thật sự thích Tiểu Uyển cô nương kia?”



Cao Phỉ hữu khí vô lực lên tiếng.



“Hắc hắc… Thẩm lão đầu giống như không thế nào vừa lòng cậu a.” Phương Bình hắc hắc cười, không chút khách khí đâm một mũi tên vào tim Cao Phỉ.



Cao Phỉ nghẹn, nhưng lại lập tức phấn chấn, “Tôi sẽ không bỏ cuộc!”



“Ừ, không tồi, có chí khí!” Phương Bình vỗ vỗ cánh tay Cao Phỉ, tán thưởng, “Được! Lão nhân tôi giúp cậu!”



Cao Phỉ vừa nghe, rất là nghi hoặc nhìn về phía Phương Bình, lão nhân này nói giúp hắn? Thiệt hay giả?



******



Lại nói lúc này Thẩm Uyển cùng cha Thẩm đi ra khỏi sơn động, cha Thẩm nhìn Thẩm Uyển bên cạnh, Thẩm Uyển từ khi ra khỏi sơn động bộ dạng liền suy sụp, không nói một lời, còn cúi đầu.



“Tiểu Uyển, còn đang suy nghĩ chuyện đó a?” cha Thẩm hỏi.



Thẩm Uyển dừng cước bộ, ngẩng đầu, “Ba, Anh hai bế quan tu luyện?”



Cha Thẩm khẽ gật đầu, nghiêm túc nói, “Anh hai con đã bế quan nhiều ngày, việc trong đoàn đội đều do tiểu Vũ tiểu Thiên tiểu Khiết xử lý.”



Thẩm Uyển chậm rãi gục đầu xuống, lẩm bẩm nói, “ Nhất định là Anh hai bị thương… Anh hai … Đều là bởi vì con! Là con quá ngu ngốc luôn tự cho là đúng!”



Cha Thẩm mấp máy môi, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc đứng tại chỗ, nghe Thẩm Uyển thấp giọng thì thào tự ghét bỏ mình.



Tiểu Uyển lần này chính xác phạm vào sai lầm lớn! Bởi vì ngay từ đầu mạt thế, bọn họ cùng trong một đoàn đội, người lãnh đạo đoàn đội này là thân nhân của bọn họ, cường đại có trí mưu, đa số người trong đoàn đội đều có dị năng, giá trị vũ lực cao, người trong đoàn đội này đều cực kỳ tin phục thân nhân của bọn họ, hơn nữa đoàn kết, bao dung lẫn nhau.



Cho dù gặp cái gì nguy hiểm, đều hữu kinh vô hiểm hóa hiểm vi di.



Cho nên, có thể nói bọn họ sinh hoạt tại trong hoàn cảnh an nhàn. Sau đó, Tiểu Uyển liền bất tri bất giác tự cho là đúng.