Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 65 : Nguyện vọng của một tên ngốc
Ngày đăng: 07:51 19/04/20
Lần này Tiểu Uyển sai là không nên, nhưng cũng may mắn, vì lần giáo huấn này mà tỉnh ngộ, vẫn tốt hơn quá càng lún càng sâu, tương lai càng phạm sai lầm lớn hơn!
Cho nên cha Thẩm vẫn duy trì trầm mặc, đợi Thẩm Uyển nói xong, cha Thẩm mới chậm rãi lên tiếng, lời nói sâu sắc, “Tiểu Uyển, con phải nhớ kỹ, đây là mạt thế.”
Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn cha Thẩm, trong ánh mắt ẩn ẩn nước mắt.
“Con còn phải nhớ kỹ, Anh hai con tuy rằng cường đại, nhưng chung quy nó vẫn là một người!”
Thẩm Uyển cắn chặt môi, yên lặng gật đầu.
Cha Thẩm nhẹ nhàng thở dài, nhìn Thẩm Uyển, lời nói tiếp tục sâu sắc, “Cuối cùng, con phải nhớ kỹ một chút! Loại sai lầm này, chỉ được một lần này thôi!”
Thẩm Uyển gắt gao mím môi, gật đầu thật mạnh!
Cha Thẩm mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu Thẩm Uyển, “Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Đừng nghĩ nhiều, Anh hai con không có việc gì.”
Thẩm Uyển vẫn thấp thỏm bất an như cũ, khẽ hỏi, “Anh hai… Thật sự không có chuyện gì sao?”
Cha Thẩm trong lòng cười khổ, ông cũng không biết rốt cuộc tiểu Duệ có thật là không có việc gì hay không, nhưng nhìn Tiểu Uyển lo lắng tự trách như vậy, cha Thẩm mỉm cười bình tĩnh nói, “Ừ, Anh hai con không có việc gì!”
Thẩm Uyển lúc này mới triệt để nhẹ nhàng thở ra, nghe theo cha Thẩm khuyên giải an ủi, về nghỉ ngơi.
Cha Thẩm nhìn Thẩm Uyển rời đi, liền đi vào sơn động của bộ tác chiến. Trong góc sơn động, Liễu Trình đang ôm bảo bảo ngồi yên lặng, Ngải Hiểu Sơ ngồi bên cạnh đang lải nhải, “Chính là như vậy, tuần tra rất đơn giản, anh đem bảo bảo giao cho Thẩm bá mẫu chiếu cố không được sao, ai nha, bảo bảo thật thông minh, lại đáng yêu như vậy, anh cũng nhìn thấy nha, mấy dì mấy thím đều xem nó như bảo bối mà chiếu cố… Anh còn có cái gì lo lắng? … bla bla bla …”
Cha Thẩm chú ý tới, Liễu Trình vẫn luôn cười cười nghe, nhưng tay ôm bảo bảo lại từ đầu đến cuối không có thả lỏng. Bảo bảo lắc lư hai chân, liếm kẹo que không biết ai đưa cho, nụ cười trên mặt sáng lạn vô cùng.
Liễu Trình này cũng không phải nhân vật tầm thường a. cha Thẩm thầm nghĩ trong lòng, tuy rằng không biết Liễu Trình rốt cuộc có thể tín nhiệm hay không, nhưng có bảo bảo, như vậy ít nhất có thể cam đoan, Liễu Trình tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại người nhà họ Thẩm bọn họ. An An vào tổ tuần tra, Tiểu Uyển hiện tại bị thương, ông cùng lão bà lại không có dị năng, con trai lớn tiểu Duệ hiện đang bế quan, bên ngoài còn có địch nhân không biết ẩn úp nơi nào đang nhìn chằm chằm đoàn đội bọn họ, mà trong đoàn đội … Tuy rằng thường ngày tín nhiệm nhau, nhưng không thể không có tâm phòng người, ngay cả anh em Tống Húc Dương lúc trước tiếp nhận ân huệ của tiểu Duệ cũng có thể phát điên thành như vậy! Dù sao ông cũng phải giấu vài con bài ở trong tay.
—— cho nên, xứng đáng anh Lưu Khiết không để ý tới ngươi!
“Ai, tiểu An đệ đệ, cậu nói, tay của hắn có thể bị nướng chín hay không?” Dương Sở Thuần vuốt cằm, xem xét Ngô Thiên Hà còn đứng bên ngoài giới tuyến phòng ngự, chậc chậc thở dài, “Sao hắn cứ luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ? Theo như hắn nói, lúc trước anh Lưu Khiết cũng đã cự tuyệt hắn, sao hắn còn mặt dày mày dạn quấn anh Lưu Khiết như vậy?”
Thẩm An quay đầu, khóe mắt dư quang thoáng nhìn người nào đó cách đó không xa đang đi tới, vì thế, Thẩm An cười thầm, trên mặt ra vẻ xem thường liếc Dương Sở Thuần một cái, “Vậy chiếu theo thuyết pháp anh nói, nếu người anh Chu Vũ thích lại không thích hắn, hắn nên buông tha hay nên sống chết không tha?”
Dương Sở Thuần sửng sốt, lập tức nghiêm trang chững chạc nói, “Cái đó không có khả năng! Chu đội tốt như vậy lại lợi hại như vậy, người hắn thích làm sao có thể không thích hắn chứ?”
Thẩm An a một tiếng, nhìn người nào đó phía sau Dương Sở Thuần đã thả chậm cước bộ, lặng yên không một tiếng động tới gần, trong lòng cười xấu xa, trên mặt ra vẻ đứng đắn hỏi, “Vậy anh thích anh Chu Vũ?”
“Đương nhiên! Tôi thích nhất anh Chu Vũ!” Dương Sở Thuần nhếch miệng, ngây ngô cười gãi đầu, dường như có chút ngại ngùng, “Bất quá, tôi biết tôi không xứng với anh Chu Vũ.”
Thẩm An xem xét người nào đó phía sau Dương Sở Thuần ánh mắt đã tỏa sáng, trong lòng cười xấu xa, trên mặt liền có chút cố ý hỏi, “Anh không xứng chỗ nào?”
Lại không ngờ, Dương Sở Thuần lại nghiêm trang chững chạc, nghiêm túc trả lời, “Tôi không sinh con được.”
Thẩm An sửng sốt. Người nào đó cũng ngẩn ra.
“Tôi nói thật, tiểu An đệ đệ, tôi không sinh con được, cậu đại khái sẽ không để ý, tôi thấy Thẩm đại nhân cũng không để ý, nhưng Chu đội không được, Chu đội là cô nhi, tôi nhớ rõ lúc trước bồi hắn đi tảo mộ ba mẹ hắn, Chu đội có nói, hy vọng có một gia, sinh vài đứa nhóc.” Dương Sở Thuần gãi đầu, trên mặt treo nụ cười hàm hậu ngốc hồ hồ, “Đây là nguyện vọng của Chu đội, cũng là nguyện vọng của tôi, tôi hy vọng có thể giúp Chu đội hoàn thành nguyện vọng này, tìm cho hắn tìm nữ nhân tốt, lập gia đình, sinh vài đứa nhóc.”
Thẩm An lẳng lặng nhìn Dương Sở Thuần một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi, “Vậy, còn anh?”
“Tôi, tôi cứ như vậy, chờ Chu đội có gia đình, tôi bước đi.” Dương Sở Thuần gãi đầu, nháy mắt, cười hắc hắc, tươi cười vẫn như dĩ vãng ngốc hồ hồ, “Tôi cùng Ngải Hiểu Sơ nói tốt rồi, về sau tôi cùng hắn sống qua ngày. Hắn cũng không tính toán lập gia đình, nói nếu không có nữ nhân bồi hắn sống qua ngày, hắn sẽ theo giúp tôi.”
Thẩm An vừa nghe, 囧. Ngải Hiểu Sơ nói lời này không sợ bị Ngải Hiểu Trân nghe được??