Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 122 : Ngẫu ngộ (Ngẫu nhiên gặp mặt)
Ngày đăng: 19:34 18/04/20
Ngày qua tương đối yên ả, khoan khoái.
Có vài sát khí lớn đi theo, dọc đường không phát sinh bao nhiêu chuyện nguy hiểm. Đi ra ngoài dỡ bỏ bao sư vụ của căn cứ Thự Quang, khiến bọn họ cảm thấy thoải mái ung dung.
Bạch Minh Hi cũng hình như đã thoát khỏi cảm xúc nào đó, nói chuyện nhiều hơn, khôi phục lại bộ dạng ngày xưa.
Mấy ngày nay tuyết rơi đặc biệt nhiều, đối với Sở Thiên mà nói, có chút nửa bước khó đi.
May mắn bọn họ không có yêu cầu về thời gian, vì thế hắn dứt khoát ôm lấy Toàn Hiểu Vũ trốn trong không gian trải qua thế giới hai người ngọt ngào.
Trong không gian ấm áp thức ăn dồi dào, cũng nương cơ hội này, mọi người nói về chuyện dị năng.
Vì thế, Bạch Minh Hi và Lí Nam đồng thời lên tới cấp sáu đều bị Sở Thiên chộp tới, ân cần dạy bảo một phen.
Đại ý là dị năng của Bạch Minh Hi có thể gạt thì cứ gạt cho qua chuyện, không thể gạt thì phải chú ý chừng mực, dị năng không gian cấp sáu ở bên ngoài chỉ sợ có chút động trời.
Lí Nam bên kia cũng không khác biệt lắm, có điều là không cần cố ý giấu diếm, vào thời điểm thích đáng dị năng hệ trị liệu có rất nhiều ưu đãi. Nhưng vẫn phải chú ý chừng mực, quá kinh động sẽ khiến người ta ngấp nghé.
Cho nên, mấy ngày nay, ngày qua bình thản nhưng không nhàm chán.
Ban ngày không cần gấp rút lên đường, nhưng mà thời điểm đuổi Tạ Minh Hiên và hai con mèo ra ngoài chơi, Toàn Hiểu Vũ cũng đi theo một đoạn đường, những người khác thì thoải mái mà nằm trong không gian.
Mãi đến sáu ngày sau, tuyết ngừng rơi, thời tiết có hơi ấm lại, mọi người lúc này mới một lần nữa chỉnh đốn bọc hành lý ra khỏi không gian, chuẩn bị chính thức gấp rút lên đường.
Lần này bọn họ đã ra khỏi T tỉnh, chính thức vào địa giới A tỉnh. Vốn lộ trình chỉ cần hai ngày là có thể tới nơi, bọn họ lại lề mề chậm chạp tới sáu ngày.
Đợi cho khởi động xe lên đường chạy, Sở Thiên vẫn có chút lưu luyến.
Một người khác giễu cợt cười, vừa thêm củi vào trong nồi vừa nói với người bị đánh: “Tao nói này thằng Tư, con mắt của mày có thật mọc ở chỗ nó nên mọc hay không? Có phải thỏ đế hay không, nhưng mà thế đạo hôm nay, tại cái địa giới này có thể an ổn làm thỏ đế, đó đều là những hạng người gì? Liền bằng một tên nhát gan như mày mà muốn đánh chủ ý lên người bọn họ.”
Người nói chuyện mạch lạc rõ ràng, mấy người kia vừa người vừa xe đều sạch sẽ ngăn nắp, thấy bọn họ cầm theo cây đao dính máu chỉ nhíu mày, không hề sợ hãi chỉ có chán ghét! Người như vậy, đương nhiên bọn họ không thể trêu vào.
Chỉ có lão Tứ kia kiến thức hạn hẹp ngu xuẩn mới dám đánh chủ ý lên người ta.
“Thằng Tư, mày học hỏi thằng Hai đi, ra đường phải mang theo não, tiến bộ một chút đi.” Anh Đại trước đó đánh người lạnh lùng răn dạy lão Tứ.
“Dạ, anh Đại, em sai rồi.” Lão Tứ hậm hực sờ sờ mũi, lùi về một bên.
“Mấy người các người, lại đây.” Lão Đại giáo huấn lão Tứ xong thì thuận tay chỉ mấy người phụ nhân ôm nhau sưởi ấm cách đó không xa, ngoắc ngoắc ngón tay với các nàng.
Mấy người phụ nhân lập tức nhào tới, đôi mắt mong chờ nhìn lão Đại.
Lão Đại dùng cái thìa khấy trong nồi vài cái, sau đó múc vài miếng thịt đen sì, giống cho chó ăn đưa tới trước mặt mấy người phụ nữ, bọn họ lập tức nhào tới, tranh giành cướp đoạt lẫn nhau, người cướp được liền liều mạng nhét vào trong miệng.
Các cô giống như đã quên mất một phút trước là ai đã ôm lấy nhau để sưởi ấm.
Ánh mắt lão Nhị nhìn các cô có một chút chán ghét: “Mấy người này phẩm chất kém quá, bán mãi mà cũng không bán ra được. Em lo lắng cứ nuôi thế thì uổng hết thức ăn.”
Lão Đại nghe vậy thở dài một hơi: “Thế đạo càng ngày càng không tốt, cứ để vậy thêm vài ngày đi, nếu cứ không có ai cần, thì đem vứt hết.”
Nghe vậy, lão Nhị gật đầu, sau đó mò thịt trong nồi từng ngụm từng ngụm ăn.
Đợi cho bốn người bên nồi ăn no, tên lão Tam vẫn luôn im lặng không nói gì kia gọi đám trẻ con tới, chia thức ăn cho chúng nó, cuối cùng mới là mấy người đàn ông quần áo phong phanh.
Trật tự được phân hết sức rõ ràng.