Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 123 : Buôn bán người
Ngày đăng: 19:34 18/04/20
Sở Thiên ngồi ở trong xe, một đôi mắt đen thui yên lặng quan sát hết thảy.
“Tính ra cuộc sống của chúng ta thật quá tốt.” Bạch Minh Hi cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thào tự nói.
Ngoại trừ vài ngày khủng hoảng ở đầu mạt thế, hắn giống như vẫn luôn được người khác bảo vệ dưới cánh chim, tuy rằng cũng phải phải tình cảnh nguy hiểm, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn qua đau khổ.
Toàn Hiểu Vũ trái lại từ chối cho ý kiến, cuộc sống như thế, kỳ thật cậu từng trải qua, kiếp trước, mỗi ngày đều đói bụng đều vì thức ăn mà rầu rĩ không ngớt.
Hiện tại, tốt lắm, có không gian, có người thân, có người yêu cậu và người cậu yêu. Cậu rất quý trọng, càng quý trọng thì càng không cho phép người khác đụng vào.
“Tiểu Bạch, chúng ta có lẽ sẽ có thể thay đổi những điều này.” Sở Thiên nói với Bạch Minh Hi, hắn biết Bạch Minh Hi hiểu được điều mà hắn đang nói.
Trở lại kinh đô, mượn sức mạnh của gia tộc, thứ bọn họ có thể làm, có thể thay đổi, so với người khác càng nhiều hơn.
Bạch Minh Hi cười khổ, hắn và Sở Thiên khác nhau, từ nhỏ đã không giống. Hắn từ nhỏ đã thích chạy theo đuôi Sở Thiên, Sở Thiên luôn luôn có thể đem tất cả phiền toái giải quyết hoàn mỹ, kỳ thật hắn thích như vậy, đi theo Sở Thiên thì tốt rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Về đến nhà, vui sướng khi nhìn thấy người thân qua đi, còn lại chính là sợ hãi mà cái gọi là trách nhiệm mang đến. Cho nên đã lâu như vậy, hắn vẫn trốn ở căn cứ Thự Quang không chịu đi ra ngoài, vừa mong muốn được thấy người nhà bình yên vô sự, lại sợ hãi khi về thì phải gánh vác trách nhiệm trong nhà.
Hắn trước kia thì phấn khích nghĩ, nếu như Sở Thiên là anh em ruột của hắn thì tốt rồi, hoặc là thân thế của hai người bọn họ có thể hoán đổi, hắn ở làm con út không cần phải gánh nhiều trách nhiệm trong nhà Sở Thiên, thật tốt.
Đáng tiếc, hết thảy đều là mơ ước, đã là lúc phải trở về với hiện thực....
Bạch Minh Hi nửa ngày không có nói tiếp, Sở Thiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, đại khái cũng là hiểu được ý tứ của hắn, không khỏi thở dài một hơi, không tiếp tục đề tài này.
Bên ngoài xe, cũng xảy ra một chút biến cố.
Xa xa hình như lại có một đoàn xe chạy tới.
Mấy người ngồi bên nồi cũng nhanh chóng chạy đi nhìn thử, sau đó lão Tứ liền vui rao rực trở về nói: “Là đội trưởng Kiều, đến thu hàng.”
Hiện tại từ Nam đến bắc ở giữa bị một T tỉnh ngăn cách, chỗ đó rừng cây um tùm trải rộng khắp nơi, còn là biến dị thực vật. Cùng lúc đó, dã thú biến dị hung tàn cũng ẩn nấp trong đấy, người đi vào sẽ không thể trở ra, một cái T tỉnh, cứ vậy đem hai miền Nam Bắc ngăn ra.
Ngoại trừ giai đoạn đầu mạt thế có rất nhiều người từ phía Nam chạy nạn tới ra, sau này người từ phía Nam đến lại càng ngày càng ít, mấy tháng gần đây, đã không còn nghe thấy có người từ phía Nam tới.
Bất quá nhìn bộ dáng Sở Thiên lạnh nhạt, lão Đại dùng sức ngửi bao thuốc lá chưa mở trong tay, trao đổi một cái ánh mắt với lão Nhị, nhưng mà thức thời không dám hỏi nhiều, vẫn như cũ khách sáo nói: “Anh muốn biết cái gì? Cứ việc hỏi.”
Người ta lấy hai bao thuốc lá này để mua tin tức của bọn hắn.
“Ngồi xuống nói đi.” Sở Thiên cười cười, xoa dịu bầu không khí.
Cho nên Sở Thiên tìm một chỗ sạch sẽ, dẫn đầu ngồi xuống.
Bốn người kia giống như nhẹ nhàng thở ra vậy, đều sôi nổi ngồi xếp bằng bên cạnh Sở Thiên.
Sở Thiên trái lại không chê mặt đất ẩm ướt lạnh tanh, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn bốn người kia một lần nữa suy đoán lai lịch của hắn. Nhìn thấy thế nào cũng đều giống công tử bột không biết sự đời, nhưng mà điệu bộ lại không giống.
Bạch Minh Hi cũng chen vào ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên, chẳng qua trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng mà cầm hai bao bích quy hai bình nước đặt trước mặt mấy người kia, thản nhiên nói một câu: “Một chút thành ý.”
Đó là khao thưởng cho bọn hắn.
Mấy người kia con mắt phát xanh lần nữa. Nước thì không nói, từ khi có thủy hệ dị năng giả, nước chung quy cũng là đủ uống. Nhưng mà thức ăn thì không dễ như vậy, mỗi ngày đều có người đói chết.
Huống hồ, bánh bích quy có bao bì còn nguyên, đã bao lâu rồi không thấy? Lần trước trông thấy ông lớn của một căn cứ vì làm tiệc sinh nhật cho con gái mình liền làm mấy bàn có đặt gói bích quy còn nguyên bao bì trong chén đĩa....
Hắn chỉ có thể xa xa đứng nhìn, không có tư cách để vào.
Lão Đại một hồi hoảng hốt. Mãi đến khi lão Nhị lặng lẽ vỗ hắn một cái, lúc này mới tỉnh táo lại.