Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 145 : Chuyện xưa của hắn (Cuối)

Ngày đăng: 19:34 18/04/20


Thời gian càng dài, khẩu vị của hắn lại càng lớn, thứ mà hắn luôn theo đuổi, cũng trở nên càng ngày càng khác trước.



Ban đầu hắn chỉ là nghiệm chứng lý luận của mình mà thôi, chậm rãi hắn muốn đem lý luận thay đổi thành hiện thực, sau đó, não của hắn mở rộng ra, càng nhiều ý tưởng mới lạ thẩm chí là quỷ dị nhảy ra.



Trong hiện thực làm việc thuận lợi khiến hắn bị đẩy vào tình cảnh không ngừng tìm tòi và đòi hỏi. Mạt thế đã cho hắn nguồn vốn lớn nhất, tài nguyên cuồn cuộn không ngừng, cũng cho hắn đổi mới ý tưởng.



Nhân loại sinh ra dị năng, động thực vật biến dị đây đều là những lĩnh vực hoàn toàn không thể tiếp xúc trước mạt thể, bởi vì căn bản không hề tồn tại. Mạt thế, vì hắn mở ra, một cảnh cổng của thế giới mới.



Giống loài có thể có tinh dung hợp vô hạn, giống loài mới được tạo ra, phá nát quy luật sinh vật vốn tồn tại mấy ngàn mấy vạn năm trên địa cậu này.......



Này hết thảy đều khiến hắn hưng phấn cực kỳ.



Hắn cảm thấy, đây là một thời đại của sự sáng tạo, thần, chính vì thế mà được sinh ra. Mà hắn, hoàn toàn có năng lực để làm một Chúa sáng thế.



Hắn ở J thị đạt được hết thảy mà hắn muốn, sau khi ép sạch mọi giá trị của người sống sót trong thành phố, dã tâm của hắn càng thêm mênh mông.



Thực ra thí nghiệm ở J thị cũng không phải là thuận lợi, tỷ lệ thất bại vượt xa thành công, nhưng mà, nhờ đó mà thu được số liệu quý báo.



Cho nên, hắn quyết đoán, không chút nào tiếc rẻ từ bỏ tòa thành phố kia.



Hắn hấp dẫn rất nhiều tang thi và quái vật, chủ yếu là, hắn muốn thử xem, năng lực của mình đến tột cùng có bao nhiêu lớn. Về phần, những người rên khóc trong tai họa, ở trong mắt hắn chẳng khác nào là một nét vẽ nguệch ngoạc tàn phá bức tranh xinh đẹp vậy.



Hắn vốn định sẽ chứng kiến cảnh thành phố đó bị huỷ diệt, hắn vỗn nghĩ sẽ phải nghiêm thúc thưởng thức thời khắc con người giãy giụa trong tuyệt vọng.



Đáng tiếc, hắn phát hiện dị động.



Hắn phát hiện, có một cổ thế lực khác thao túng đàn tang thi, mà tang thi vốn phải chịu sự khống chế của hắn, lại tựa hồ thích bị đối phương khống chế hơn. Hơn nữa, này không liên quan đến việc dị năng cao hay thấp, nhóm tang thi cũng biết lựa chọn người để tuân theo, đó là thiên tính, chỉ vì đối phương là tang thi, mà hắn là nhân loại!
Sở Thiên ngồi xuống đất, nhắm hai mắt lại. Toàn thân hắn bắt đầu bốc khí nóng lên, như muốn phát nổ vậy.



Bất kể ra sao những lần thăng cấp trước của Sở Thiên, đều chưa từng có hiện tượng như lúc này.



Nhưng mà hai người cũng không có thời gian để lo lắng cho Sở Thiên. Thiếu đi một người có sức chiến đấu, công kích của bọn quái vật càng thêm mãnh liệt.



Mà hai người không biết chính là, khi Sở Thiên và khí nóng trong cơ thể đối kháng với nhau, còn phải đối mặt với công kích của mười người khoai tây ngoài vòng tròn.



Mục tiêu công kích của chúng nó vô cùng nhất trí, chỉ nhắm vào Sở Thiên!



Hai người trong vòng áp lực tăng nhiều, nhưng cũng chỉ có thể hai mắt đỏ ngầu toàn lực chém giết.



Nhưng vào lúc này, ngoài vòng tròn đột nhiên có tiếng lửa đạn vang lên, tinh thần lực tập trung công kích Sở Thiên bất thình lình biến mất, Sở Thiên có thể toàn lực ứng đối với sức mạnh không ngừng xung đột trong cơ thể.



Lúc này ngoài vòng tròn quái vật, công kích của lửa đạn và dị năng, toàn bộ oanh tạc vào bọn quái vật. Vốn người khoai tây là an toàn nhất cũng biến thành chết sớm nhất.



Chúng nó chẳng có năng lực phòng ngự, ngoại trừ tinh thần lực ra, chúng nó thậm chí còn yếu ớt hơn nhân loại.



Hỏa lực của bên ngoài vô cùng mãnh liệt, khiến cho quái vật đang cố chen vào vòng tròn của ba người đều sôi nổi chuyển hướng, đánh về phía hỏa lực mới xuất hiện.



Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi chỉ cảm thấy áp lực bên mình chợt giảm, trong lòng đều không hẹn mà thở phào một hơi.



Những quái vật này bọn họ từng đánh qua, biết nhược điểm của chúng nó, chỉ là số lượng nhiều lắm, lấy ít địch nhiều sớm muộn gì cũng chống không nổi, cái thời điểm đó, chỉ có thể trốn vào không gian, làm như vậy hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ khiến họ có loại cảm giác như đào binh.



Hiện tại, tựa hồ viện binh mà họ luôn trông chờ đã tới, hai người tức thì tinh thần phấn chấn. Bọn họ không có quên, Sở Thiên từng nói, có lẽ người của Kinh Đô sẽ tìm đến. Là bọn hắn phải không?