Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 146 : Viện binh
Ngày đăng: 19:34 18/04/20
Quả nhiên, Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân mang theo người tới.
Bọn họ vốn đang điên cuồng oanh tạc ở phía sau đàn tang thi cách khá xa cửa Bắc.
Khi quân đội tang thi đến gần, lửa đạn của căn cứ Lê Minh cũng ngừng. Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân biết, bọn họ đã dùng hết đạn.
Tốc độ áp sát của tang thi dần nhanh hơn, tốc độ của họ cũng phải biến nhanh theo. Cho dù tình huống căn cứ Lê Minh vô cùng không dễ nhìn, bọn họ cũng không thể buông tha vào lúc này.
Theo nhóm tang thi tới gần thành, phía Tây Bắc có một khoảng trống kỳ lạ xuất hiện.
Dùng kính viễn vọng nhìn thì phát hiện đó là một vòng tròn do đám quái vật trước đây chưa từng gặp tập kết thành!
Trong mạt thế, có rất nhiều động vật biến dị nửa tang thi giống quái vật, nhưng mà mặc kệ nhóm động vật biến dị ra sao, đều còn lưu lại một số đặc thù chủng tộc, nhưng mà đám quái vật là một loại tổ hợp thân thể kỳ lạ, khiến người ta sợ hãi nhất chính là chúng nó bất kể có bao nhiêu kỳ quái đều có điểm chung là đầu người!
Theo lý, vì an toàn, bọn họ hẳn nên tránh xa đám quái vật. Nhưng mà không hiểu vì sao, bọn họ lại cảm thấy mình nên đi vào trong đó!
Sau khi thương lượng xong, Ti Vân Kì và Lương Khánh Vân liền mang theo đội nhắm vào cái phương hướng đó.
Tới gần, mới phát hiện, đàn quái vật này đang công kích cái gì đó, chúng nó đem mục tiêu của chúng bao vây kín mít, thấy không rõ tình hình bên trong.
Vì thế, bọn họ lại bắt đầu công kích ở ngoại vi.
Chỉ có điều những quái vật này không giống tang thi, bọn chúng một khi đã bị công kích sẽ phản kích lại, áp lực của bọn họ thoáng cái liền biến lớn.
Cũng không biết bên trong bị công kích là người hay là quái vật nào khác, bọn họ cái gì cũng không thấy rõ, chỉ có thể cầu nguyện quyết định của chính mình không có sai.
Toàn Hiểu Vũ và Bạch Minh Hi bên trong tuy rằng áp lực giảm đi, nhưng mà mất đi sức chiến đấu là Sở Thiên, nên vẫn khá khó nhọc.
Bất đắc dĩ, Toàn Hiểu Vũ đành phải có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Lí Nam, sau đó thả Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng ra.
Hai con mèo từ sớm đã nóng lòng muốn thử, hăm he chuẩn bị báo lại mối thù buổi tối ngày đó. Một chút cũng không sợ đám quái vật, đại triển thần uy.
Áp lực lần thứ hai giảm bớt, Toàn Hiểu Vũ lại liếc nhìn Sở Thiên đang ngồi dưới đất, thoáng thở phào. Chỉ là trong lòng vẫn nghĩ, lúc này nếu có Tạ Minh Hiên thì tốt rồi, có lẽ có thể triệu tập tang thi về đối phó đám quái vật.
Lúc đó khi cho Tạ Minh Hiên ăn tinh hạch, thật không ngờ sẽ có loại biến cố này, nếu không bọn họ sẽ lùi lại thời gian cho Tạ Minh Hiên tinh hạch.
Lúc này mới nhớ tới, trong không gian còn có dị năng.
Một cỗ năng lượng không thuộc về không gian và sau khi có chút va chạm với không gian, Tạ Minh Hiên trong phòng nhỏ mở mắt.
Toàn Hiểu Vũ thân là chủ nhân của không gian, hiển nhiên là người đầu tiên cảm nhận được.
Tức khắc, Toàn Hiểu Vũ có chút khẩn trương!
“Tam thiếu!”
Hai người trăm miệng một lời sợ hãi kêu lên.
Bọn họ biết, mình đã thành công.
Nhóm tang thi sắp thành hàng ở phía sau bọn họ, vô cùng bình tĩnh đứng. Giống như cái cảnh ở căn cứ J thị.
Tạ Minh Hiên đã trở về, một đôi mắt không có tròng trắng, giống như ban nãy, nhìn chằm chằm Toàn Hiểu Vũ.
Toàn Hiểu Vũ giật giật môi, đối mặt với Tạ Minh Hiên như vậy, cậu dĩ nhiên hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải!
Nhưng mà, cũng chỉ là một hồi, Tạ Minh Hiên liền vuốt đầu hai con mèo, ngồi xổm xuống, cùng chơi với chúng.
Toàn Hiểu Vũ không nói gì, cậu thậm chí không thể phán định, hiện tại Tạ Minh Hiên đến tột cùng là có trí khôn hay không. Chỉ có thể, chờ Sở Thiên tỉnh lại.....
Sở Thiên...... Toàn Hiểu Vũ nhìn Sở Thiên, lẳng lặng chờ đợi.
Cho tới khi đám người giúp bọn họ giết quái vật vọt lại đây.
“Thiếu gia, thật là cậu rồi! Thật tốt quá!” Lương Khánh Vân không quan tâm, ôm cổ Bạch Minh Hi.
Ti Vân Kì cũng đi tới chỗ Sở Thiên, nhưng bị Toàn Hiểu Vũ mang theo kiếm võ sĩ ngăn cản. Toàn Hiểu Vũ không nói gì, nhưng mà trong ánh mắt nhìn Ti Vân Kì tồn tại cảnh giác.
Trên thanh kiếm còn dính chất lỏng của bọn quái vật để lại, Ti Vân Kì thức thời không tới gần, trái lại miệng hỏi: “Tam thiếu bị làm sao vậy?”
Toàn Hiểu Vũ đoán tam thiếu trong miệng hắn đại khái là Sở Thiên, vì thế lạnh tanh trả lời: “Thăng cấp.”
Ti Vân Kì “A” Một tiếng, liền tìm không ra chủ đề gì để nói tiếp, xem ra, tam thiếu quả thật không còn gặp nguy hiểm, người này còn khẩn trương lo lắng cho tam thiếu hơn cả hắn, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may.
Chỉ là thiếu niên này, thoạt nhìn không dễ nói chuyện, cho nên, Ti Vân Kì cũng chạy tới bên cạnh Bạch Minh Hi.
“Quả nhiên các người đã tới, Sở Thiên đoán một chút cũng không sai.” Bạch Minh Hi vất vả phủi Lương Khánh Vân quá mức nhiệt tình xuống.
Mặc kệ là Lương Khánh Vân hay Ti Vân Kì, đều là người quen cũ cả, được đi ra ngoài tìm bọn họ, đương nhiên đều là tâm phúc của hai nhà, ngày thường đều có nói chuyện thân thiết như anh em.
Nguy hiểm trước mắt được giải trừ, song phương cuối cùng cũng có tâm tình để tán gẫu. Bạch Minh Hi quan tâm nhất chính là an nguy của cha mẹ.
Sau khi biết được cha mẹ bình yên vô sự, tảng đá lớn đè ép trong lòng bao lâu đã được kéo xuống, cả người cũng nhẹ nhõm không ít. Rồi sau đó biết được mẹ vì lo lắng cho hắn mà bệnh nặng, lại đầy bụng áy náy.
Đầu này nói chuyện Kinh Đô. Đầu kia, Sở Thiên được Toàn Hiểu Vũ cẩn thận canh giữ đã có dị động.