Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 40 : Hôn môi

Ngày đăng: 19:32 18/04/20


Bên kia vừa quay đầu cũng không quản đám người đó tâm tình hỏng bét, Tiêu Tử Nhiên triệu tập nhân mã của mình, chuẩn bị họp nội bộ.



Tiêu Tử Nhiên nói đại khái một chút rồi để đội ngũ nghỉ ngơi trong thánh đường vài ngày, nhưng vẫn như trước không để cho ai có lời phản đối, hoàn toàn không có học theo lão đại người ta giả bộ làm người lương thiện.



Sau đó thì lập kế hoạch cho lộ tuyến tương lai. Mãi cho đến cuối cùng mới nói: “Các người đều một đường từ trong khu biệt thự theo tôi đến đây, chúng ta mang theo vật tư có bao nhiêu, trong lòng các vị cũng rõ ràng. Chúng ta không có dị năng giả hệ không gian, một đường lên Bắc, trừ bỏ các loại nguy hiểm cần phải tránh, còn cần tự cấp tự túc, vừa đi vừa thu gom vật tư.”



Hắn dừng một chút, ngón trỏ thon dài chỉ chỉ chỗ phía sau Lôi Sư: “Bên kia mở ra điều kiện hậu đãi, người muốn rời khỏi, hiện tại có thể đi. Nhưng mà nhớ kỹ.... ”



Ánh mắt Tiêu Tử Nhiên nhất thời trở nên âm trầm: “Hiện tại đi, tôi không cản. Chỉ là, một khi quyết định ở lại, không nên để tôi phát hiện ra ai có dị động gì. Thủ đoạn của tôi các người đều biết.”



Ngay sau đó, ngữ khí của hắn lại trở nên lười biếng: “Tôi cũng không phải là đại thiện nhân, tôi không biết cái gì là trách nhiệm, nơi này không có cái gì gọi là dân chủ, càng không có cái gì bảo hộ! Tôi chỉ cần tuyệt đối phục tùng, cho dù là chết. Vẫn là câu nói đó, tôi không nuôi người vô dụng.”



Hắn nhìn mọi người một chút, đương nhiên, trong đám người này không bao gồm bốn người Sở Thiên. Bốn người này không phải người mà hắn có thể khống chế được, hiện tại mọi người chỉ đang kết bọn, sớm hay muộn gì cũng mỗi người đi một ngả, tên bác sĩ từ sớm đã có giác ngộ.



“Tiêu lão đại, không cần phải nói, tôi đi theo ngài.” Lão Ô là người đầu tiên biểu lộ lập trường. Trong mạt thế này, hắn không có dị năng, chút bản lĩnh của hắn trước mạt thế còn có chỗ dùng nhưng hiện tại xuất hiện càng nhiều các dị năng giả có thực lực mạnh, chút bản lĩnh đó đã nhỏ bé không đáng kể. Nhưng mà hắn cũng không cam tâm, mặc dù làm người bình thường, hắn cũng không thể để bản thân sống uất ức.



Lão Ô tin tưởng mắt nhìn người của bản thân, muốn ở trong nơi có nhiều dị năng giả sống được yên ổn, đi theo tên bác sĩ khẳng định không sai. Cái tên Lôi Sư kia, ở trong mắt hắn, chẳng qua là một Chính ca khác mà thôi. Hiện tại thoạt nhìn quyền thế rất mạnh, nhưng có thể đi bao xa, ai biết được?



“Tiêu lão đại, tôi cũng đi theo ngài.” Thủy hệ dị năng giả Triệu Bất Phàm cũng ngay lập tức tỏ rõ lập trường. Hắn từ bệnh viện đã theo tên bác sĩ đi tới đây, ít nhiều gì cũng thăm dò được một chút tính tình của tên bác sĩ.



Tên bác sĩ quả thật không phải một người tốt gì, nhưng mà không phải người tùy hứng làm bậy. Hắn có năng lực có ý tưởng, còn có Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ trợ lực, hai ngày này còn xuất hiện một dị năng giả hệ trị liệu luôn ẩn nấp là Lí Nam, đội ngũ này chưa hẳn là kém hơn so với Lôi Sư.




“Không có.” Toàn Hiểu Vũ lắc đầu, nhìn Sở Thiên một cái, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi chỉ là đang tiếp thu yêu cầu của anh, nghiêm túc suy nghĩ.”



Sở Thiên sửng sốt một chút, sau đó “xì” cười ra tiếng, hắn đưa tay nhu nhu đầu Toàn Hiểu Vũ, động tác mang theo vài phần ôn nhu: “Không phải đã nói rồi sao, thu hồi lời hôm qua, không cho cậu suy nghĩ, tôi đã quyết định rồi.”



Toàn Hiểu Vũ vẫn lắc đầu nghiêm túc nói: “Vẫn phải suy nghĩ kỹ càng.”



“Ha?” Tay Sở Thiên từ trên đầu Toàn Hiểu Vũ trượt tới sau gáy cậu, nhẹ nhàng kéo khiến cậu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Kia, cậu nghiêm túc nói, cậu nghĩ như thế nào?”



Toàn Hiểu Vũ không nhìn hắn, hơi cúi đầu, lông mi dài run run, đợi một hồi mới nói: “Tôi không ghét những chuyện anh làm.” Sở Thiên thấy cậu như vậy, trong lòng như bị mèo cào, ngứa, ma xui quỷ khiến, liền chòm người qua, ở khóe mắt của Toàn Hiểu Vũ, hôn xuống.



Lần này Toàn Hiểu Vũ có chút kinh hãi, nhưng cũng không có phản kháng, thoáng giãy giụa, cách Sở Thiên xa một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không bao giờ quay đầu lại nữa.



Trong lòng Sở Thiên hơi có chút mất mác, hỏi một câu: “Chán ghét đến như vậy sao?”



Toàn Hiểu Vũ vẫn duy trì động tác nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại, rất lâu cũng không đáp lời. Sở Thiên có chút thất vọng giẫm chân ga, xe lại từ từ rời khỏi thánh đường.



Hai người trầm mặc đi một đoạn đường, Toàn Hiểu Vũ lại đột nhiên nói: “Không chán ghét.”



Sở Thiên ngẩn ra, sau đó trong lòng đột nhiên tốt lên, xe thoáng cái đánh bay một tang thi chạy như điên tới, nhanh chóng phóng về phía trước.