Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh
Chương 81 : Phá thành
Ngày đăng: 19:33 18/04/20
Cho nên Thái Viễn Hàn bắt đầu mưu đồ tìm Sở Thiên đối đáp, hắn chưa từng gặp qua Tiêu Tử Nhiên, đương nhiên ngầm thừa nhận Sở Thiên là thủ lĩnh của đoàn người này.
Thế nhưng Sở Thiên giờ phút này làm sao có thời gian rảnh rỗi để ứng phó hắn ta, hắn sâu sắc biết rằng, này không phải thành công lại càng không phải kết thúc! Này chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.
Thứ to lớn hơn, nguy hiểm hơn còn chưa đến! Nhưng mà, sắp rồi!
Hắn bảo toàn bộ đội viên triệu tập lại, nói với mọi người rằng: “Chúng ta trở về thành, nhớ tìm xem có trung tâm thương mại nào bị bỏ hoang không? Chúng ta phải đi nơi đó. Giờ phút này trong thành chỉ sợ đã loạn lên hết rồi.” Sở Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đen ngòm kèm theo giông bão sắp đến: “Nếu như chúng ta dọc đường bị tách ra, thì mọi người ở chỗ đó tập hợp!”
Mọi người cùng kêu lên đồng ý.
Vì thế mọi người lại chạy trở về trên xe, trở về con đường cũ.
Bùi Thiên Hành cũng bị nhét vào xe của tên bác sĩ.
Lúc này, Sở Thiên, Toàn Hiểu Vũ, Lí Nam, Bạch Minh Hi bốn người một xe.
Sở Thiên lại một lần nữa nhắc tới chuyện để ba người vào không gian của Toàn Hiểu Vũ.
Lúc này đây, Toàn Hiểu Vũ không có phản bác nhưng mà khó lòng trấn áp sự đau khổ, khi Sở Thiên lại một lần nữa nói xong quyết định của chính mình, Toàn Hiểu Vũ cảm thấy hô hấp của mình trong nháy mắt trở nên khó khăn vô cùng.
“Không được! Tôi không đồng ý!” Bạch Minh Hi ngồi ở phía sau thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cậu muốn ở lại cùng mọi người, tôi không có ý kiến! Nhưng mà, tôi cũng muốn cùng cậu!”
“Tiểu Bạch cậu đừng càn quấy!” Sở Thiên quát ngưng hắn lại.
“Tôi không phải càn quấy! Người càn quấy chính là cậu, cậu dựa vào cái gì bảo chúng tôi trốn đi còn bản thân thì tự tìm cái chết? Dựa vào cái gì! Dù sao tôi không đồng ý! Hiểu Vũ, cậu nói gì đi!”
Nhưng mà, lúc này Toàn Hiểu Vũ làm sao còn có thể mở miệng, nếu như không phải tập trung đè nén cái loại cảm giác bi thống này, cậu sợ bản thân sẽ nhịn không được mang tất cả mọi người vào không gian tị nạn!
Nhưng mà Sở Thiên không cho phép chuyện này xảy ra.
“Bạch Minh Hi! Cậu muốn chiến đấu sao? Cậu nhất định phải ở lại sao? Còn có, cậu bức Hiểu Vũ làm cái gì? Cậu có vì Tiểu Nam suy nghĩ không, cậu còn muốn thay Tiểu Nam suy nghĩ không! Các người đi theo tôi hết, Tiểu Nam phải làm sao đây?”
Thái Viễn Hàn chưa từng phải chịu qua loại đãi ngộ như thế này nhất thời vẻ mặt tức giận đến lúc đỏ lúc trắng.
Bất quá hắn tự cho thân phận mình cao, chung quy không thể đuổi theo đi tìm Sở Thiên so đo đúng không?
Khi hắn vừa truyền đạt mệnh lệnh, toàn bộ thành viên tiếp tục hướng ngoài thành rút lui, có dị năng giả khẩn trương chạy tới báo cáo.
“Báo cáo trưởng quan! Tôi cảm giác được phía trước khoang một nghìn mét, có một đàn vật thể lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía chúng ta. Chúng ta có nên tiếp tục đi rút lui hay không?”
Vẻ mặt dị năng giả tinh thần hệ đến đây báo cáo trắng bệch, giống như gặp phải thứ đáng sợ gì đó mà không thể miêu tả thành lời vậy.
“Là cái gì?” Nhìn thấy bộ dáng của hắn ta như vậy, Thái Viễn Hàn cũng có chút khẩn trương, vừa rồi thi thể của hơn mười con tang thi khuyển đáng sợ lại to lớn vẫn còn nằm ở chỗ cách bọn họ không xa.
“Báo cáo! Tạm thời không thể ước đoán. Nhưng mà, số lượng chúng nó rất khổng lồ! Cực kỳ khổng lồ! Hơn nữa tốc độ cực nhanh!” Dị năng giả tinh thần hệ kia nuốt một ngụm nước miếng, mới lại tiếp tục nói: “Tôi.... Tôi đề nghị, chúng ta nên rút về bên trong thành, tiến hành tránh né hoặc phòng ngự.”
Thái Viễn Hàn nghe vậy trầm mặc một hồi, hắn đột nhiên nhớ tới, Sở Thiên trừ bỏ là người lãnh đạo của đoàn đội kia, còn là một dị năng giả tinh thần hệ ưu tú!
Nhớ tới vừa rồi đoàn người Sở Thiên khẩn cấp rút lui, Thái Viễn Hàn cuối cùng quyết định thật nhanh: “Thay đổi kế hoạch, chúng ta rút về thành! Tìm nơi an toàn để phòng ngự!”
“Vâng!” Lập tức có người lên tiếng xác nhận, trong nháy mắt truyền đạt mệnh lệnh mới.
Dị năng giả tinh thần hệ đến báo cáo kia cũng hung hăng thở phào một hơi.
Nhìn thấy đoàn xe vốn ra khỏi thành đột nhiên lại trở về, Viên Thiệu Hoa vẫn luôn núp ở hậu phương chưa hề lộ diện lại la lên: “Tại sao lại trở về? Tại sao không trốn? Ba ba tôi nói, trong thành hiện tại rất nguy hiểm, chạy mau đi!”
Nhưng mà, những người cũng không phải là thủ hạ Viên Long phái cho Viên Thiệu Hoa, căn bản không ai phản ứng hắn.
Hắn còn nói vài câu, kết quả bị dị năng giả ngồi ở trước không kiên nhẫn lấy súng áp lên ót hắn: “Thằng nhãi! Mau câm miệng cho tao! Nếu miệng của mày còn phát ra một chút âm thanh nào, tao lập tức bắn nát đầu mày! Hiểu chưa?”
Viên Thiệu Hoa cuối cùng hiểu được những người này không phải thuộc hạ của ba ba hắn, sợ tới mức liên tiếp gật đầu, quả nhiên không dám phát ra chút âm thanh nào nữa.