Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 82 : Biệt ly

Ngày đăng: 19:33 18/04/20


Sự thật chứng minh, lời dặn dò của Sở Thiên trước lúc xuất phát không phải dư thừa.



Khi xe chạy được khoảng bốn năm km, mọi người liền gặp phải đoàn người chen chúc chạy trốn.



Những người này đều là ở tại phụ cận Bắc thành. Khác với cửa thành phía Nam và nội thành, nơi này tạm thời chưa bị quấy nhiễu quá lớn.



Mọi người cuống quít hoang mang bỏ chạy vì là động tĩnh nội thành truyền đến và những người trốn thoát khỏi nội thành.



Trong đám người chạy tứ tán, có vài người có xe, nhưng phần lớn mọi người đều đi bộ. Bọn họ chen chúc với nhau, hướng chạy trốn trái ngược với phương hướng của đoàn người Sở Thiên.



Đoàn xe rất nhanh đã bị dòng người tách ra.



Xe của Tiêu Tử Nhiên chiếm ưu thế đi đầu, đã chạy qua đầu tiên, cũng có người triển khai kỹ thuật lái xe của mình ở trong đám người tả xung hữu đột?* (Xông bên trái đánh bên phải, ý nói chống đỡ đủ mọi phía, đánh rất hăng hái. (Cre: Từ điển Hán Nôm.))



Bốn người Sở Thiên bọc hậu lại bị chặt chẽ vây lại ở phía sau, xe không thể động đậy.



“Bỏ xe! Hiểu Vũ mang theo Tiểu Nam, Tiểu Nam xem chừng hai nhóc kia! Tiểu Bạch theo sát tôi. Tận lực đừng để bị đàn người tách ra, nếu như bị tách ra, dựa theo ước định cũ, tụ tập tại trung tâm thương mại!” Bị vây một hồi, Sở Thiên quyết đoán quyết định bỏ xe đi bộ.



Trung tâm thương mại cách nơi này không đến ba km, đi bộ vẫn tốt hơn bị kẹt ở đây.



Khi bốn người băng qua đàn người dày đặc, còn chưa kịp vui mừng vì không bị tách ra, thì những người chạy cuối cùng đột nhiên phát ra tiếng kêu khóc từng đợt.



“Đàn chuột!” Sở Thiên hô một tiếng, tinh thần dao động quen thuộc từ phía trước dũng mãnh vọt tới.



Sở Thiên không chút nghĩ ngợi liền bay thẳng đến phía trước phóng xuất một cái màn chắn tinh thần lực. Đây là kỹ năng mới mà trước đó hắn đối phó với đàn tang thi khuyển đã lĩnh ngộ được.



Phân nhánh của tinh thần hệ rất nhiều, đồng dạng dị năng giả tinh thần hệ, sẽ bởi vì thuộc tính đặc thù, ở trên phân nhánh kỹ năng có mạnh có yếu. Ví dụ như, Sở Thiên am hiểu chính là tinh thần lực công kích, cho nên ở phương diện khống chế thì rất yếu nhược, mà màn chắn tinh thần là kỹ năng mới lĩnh ngộ, cho nên có thể còn yếu hơn cả tinh thần lực không chế.



Ví dụ như Ngữ Ngưng, nàng tinh thần lực không chế hùng mạnh, nhưng lại yếu ớt trước tinh thần lực công kích.




Nói xong, hắn dẫn đầu vào bên trong. Tuy hắn không nói nhưng trong lòng lại có chút bi thống. Cảnh tượng chém giết bên ngoài, ba đám người kia còn chưa trở về, chỉ sợ.....



Một tòa nhà nào đó cách trung tâm thương mại khoảng một km, Lâm Tự Cương và Tiếu Minh tay nắm tay, cùng nhau dùng lưng đè lên cánh cửa phòng trộm bị đám chuột công kích sắp sụp đổ kia.



Móng vuốt xuyên thấu tấm thép, đâm vào trên người bọn họ, bọn họ cắn răng, không có phát ra âm thanh.



Nguyên nhân không ngoài việc, trong phòng vệ sinh nhỏ kia, chính là ba cô gái duy nhất trong đội.



“Lão Lâm! Anh mở cửa! Anh mau mở cửa!” Mã Tĩnh Tĩnh dùng sức vỗ lên cánh cửa gỗ kiên cố, ở trong phòng vệ sinh lo lắng hô to.



Lúc nãy hai người kia đem các nàng giấu vào nơi này, đã đem cánh cửa khóa trái, chính là vì phòng ngừa các nàng không nghe lời chạy tới.



“Tĩnh Tĩnh, em hãy nghe anh nói.” Lại một phen móng vuốt đâm vào lưng của Lâm Tự Cường, người đàn ông hói đầu này đã từng khuất nhục giống như chó bị người ta ngược đãi giờ phút này lại cứng rắn nhịn xuống cảm giác đau đớn do bị cấu xé hô: “Tĩnh Tĩnh, em phải sống, nhất định phải sống sót, điều anh có thể làm vì em, cũng chỉ còn nhiêu đây thôi.”



“Lục Khiết, cô là người lãnh tĩnh nhất, cô hãy chăm sóc Tĩnh Tĩnh. Các người đều phải sống sót.” Lâm Tự Cường lại tiếp tục nói: “Cô gái mới tới kia bị những con chuột này cắn, tuy rằng chúng nó không phải tang thi chuột, nhưng tôi không biết cô gái đó có thể bị biến dị hay không. Tôi nhớ cậu Toàn có nói qua, bị thú biến dị cắn bị thương, có lẽ có thể thức tỉnh dị năng. Các người đều có súng, nếu cô gái kia bị biến dị, liền nổ súng giết nàng ta đi. Nếu như, nàng thức tỉnh dị năng, có lẽ các người thật sự có thể sống sót.”



Thanh âm của hắn càng ngày càng yếu, vết thương sau lưng cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu.



Nghe thấy Lâm Tự Cường nhắc tới Toàn Hiểu Vũ, nam nhân tên Tiếu Minh vẫn luôn yên lặng chịu đựng đau đớn sau lưng, lúc này cũng mở miệng, hô to với cánh cửa nhà vệ sinh: “Nếu như, nếu như còn có cơ hội, giúp tôi nói với cậu Toàn một câu! Tôi vẫn luôn nợ cậu ấy một lời xin lỗi!”



Kỳ thật, chuyện trong công viên, hắn vẫn luôn không quên. Đó là lần đầu tiên hắn làm chuyện trái lương tâm mà cũng là một lần duy nhất trong cuộc đời này.



“Lão Lâm—”



Theo tiếng kêu hô của Mã Tĩnh Tĩnh, hai nam nhân ngoài cửa dần dần không còn âm thanh....



Trên đường, cửa kính một chiếc xe jeep vỡ vụn, bên trong xe vết máu loang lổ, mà chính giữa ghế lái và ghế phó là hai bộ xương trắng, đầu bên đầu, gắt gao ôm chặt nhau, giống như bất luận trên thế giới này xảy ra chuyện gì, cũng không thể chia cách bọn họ.....