Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 134 : Chim sẻ? Muốn phân một chén canh sao?
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Sự hiện thân của Tiêu Tử Lăng, Sở Tiểu Thất lại một lần nữa chứng minh, thành viên của tổ công kiên đích xác đều là cường giả cấp ba, không thấy đứa trẻ nhỏ kia với thiếu niên nhược quán kia đều là cấp ba sao.
Đổng Hạo Triết thấy Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất xuất hiện, nhất thời lớn tiếng cười nói: “Tiểu Lăng tới hay, chúng ta so xem ai giết tang thi trước đi.”
Tiêu Tử Lăng nhịn không được lật một ánh mắt khinh bỉ cực bự: “Đổng phó đội anh quá giảo hoạt, em mới không so với anh.” Nha anh ta đều đã mò thấu được năng lực của con tang thi cấp ba của anh ta, mà cậu vừa mới bắt đầu, không cần so cũng biết mình thua định rồi.
Vừa dứt lời, trong tràng lại xảy ra biến hóa, tiếng ô ô vốn còn vang vọng chiến trường đột nhiên biến mất, một màn bất ngờ này khiến cho mấy con tang thi cấp ba kia nhất thời sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Trong lòng Tiêu Tử Lăng mừng cực, xem ra khẳng định lão đại nhà mình đã đắc thủ, lão đại quả nhiên cường đại, cậu cho rằng phải có một đoạn thời gian mới có thể tìm được con tang thi kia, giải quyết nó đương nhiên càng phải tốn chút thời gian, không ngờ tới Sở Chích Thiên thoáng cái đã tìm được cũng giải quyết được nhanh như vậy.
Sở Chích Thiên trong kho hàng phiền muộn nhìn con tang thi cấp bốn đang víu trên ống quần mình, dùng sức lắc lắc chân, nhưng vẫn không thể quăng rơi được nó.
Dường như cảm giác được trong lòng nam nhân cường đại trước mắt có chút không thích, con tang thi cấp bốn víu trên ống quần lấy lòng kêu một tiếng: “Meo ô!”
Sở Chích Thiên triệt để câm nín, anh không ngờ tới con tang thi cấp bốn này vậy mà là con tang thi mèo, càng không ngờ tới con mèo chết này thấy anh đến vậy mà không sợ chết trực tiếp dùng thuật mê hoặc, chẳng qua thuật mê hoặc kém một cấp bậc làm sao có thể mê hoặc được anh. Vì vậy tang thi mèo gặp phải kỹ năng phản phệ ngược lại tự mình bị mê hoặc, trực tiếp xem mình là chủ nhân. Vậy mà bổ nhào qua víu trên ống quần mình không chịu rời đi, một bộ dáng muốn đi theo. Ngược lại khiến cho anh khó có thể hạ thủ giải quyết nó.
Tiêu Tử Lăng kéo tay Tiểu Thất, mang theo hai con khuyển biến dị ủ rũ đi tới tiểu đội nào đó. Tiểu Kỳ Tiểu Tát tỉnh táo lại, biết chỉ có chúng nó bị mê hoặc, nhất thời cảm thấy mất mặt mũi, tâm tình thập phần suy sụp, sau khi chúng nó đi tới nhánh tiểu đội này liền quỳ rạp trên mặt đất, mặt hướng vào bên trong, cái mông đối diện mọi người, một bộ dáng chúng nó rất chán chường khiến cho Tiêu Tử Lăng rất là câm nín. . . Hai con khuyển ngạo kiều này, còn bày đặt giả u buồn cho cậu xem.
Tiêu Tử Lăng không cho rằng mình đi lên an ủi sẽ có hiệu quả gì, vì vậy cậu kéo tay Tiểu Thất, chỉ vào hai con khuyển biến dị nói: “Tiểu Thất, nhóc đối phó.”
“Vì sao?” Tiểu Thất lãnh nhãn thoáng nhìn, rất bất mãn đối với việc Tiêu Tử Lăng vứt loạn trách nhiệm.
“Cẩu của Sở lão đại, nhóc với Sở lão đại là từ một khuôn mẫu đi ra, ngay cả hàn khí đều không khác biệt, có lẽ lời nhóc nói chúng nó có thể nghe.” Tiêu Tử Lăng thành thật nói ra lý do mà cậu cho rằng.
Sở Tiểu Thất nghĩ nghĩ, lúc này mới đi lên bắt đầu giao lưu với hai con khuyển biến dị. Tiểu Thất cho rằng, sở dĩ Tiêu Tử Lăng có con cẩu sủng vật bán manh kia, là bởi vì không đặt tốt quan hệ với cha mẹ của Tiếu Tiếu. Vì vậy khi chế tạo Tiếu Tiếu, cha mẹ nó ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Mà Tiểu Thất rất muốn mang theo đại cẩu cẩu uy phong như của Sở lão đại đi ra, nó cho rằng như vậy rất có khí thế rất phong cách. Bất quá nó lại quấn quýt vạn nhất lĩnh được con chó nhỏ như Tiếu Tiếu vậy thì triệt để nghỉ chơi rồi. Vì vậy nó quyết định thừa cơ hội này đặt tốt quan hệ với cha mẹ của Tiếu Tiếu, nhất định phải để cho chúng nó chế tạo cho nó một con cẩu cẩu uy vũ tuyệt đối.
Tiêu Tử Lăng không biết Tiếu Tiếu nhà cậu bị Sở Tiểu Thất phỉ nhổ, lúc này cậu đang thấy may mắn cuối cùng chuyện phiền toái này cũng bị quăng đi, khi vừa định thở một hơi, một người tuổi trẻ quen mặt vẻ mặt co quắp đi tới chào hỏi với cậu: “Chào. . . chào cậu, không biết cậu có còn nhớ tôi hay không?”
Tiêu Tử Lăng mê mang nghi hoặc nhìn anh ta, cậu quen anh ta sao? Vì sao mình hổng có ấn tượng chứ?