Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 135 : Lời nói dối, truyền lưu ra vậy chết chắc rồi!
Ngày đăng: 10:22 18/04/20
Người đến chính là Hàn Ngôn Luật, anh thấy Tiêu Tử Lăng chỉ dùng ánh mắt mê mang nghi hoặc nhìn anh, đã biết sợ rằng đối phương đã không còn ấn tượng, anh có chút xấu hổ, không biết kế tiếp nên làm cái gì.
Lúc này, Sở Tiểu Thất đang trấn an Tiểu Kỳ Tiểu Tát đột nhiên mở miệng nói: “Trên đường trở về từ căn cứ Huy Hoàng, là anh ta nói cho Sở lão đại anh đã xảy ra chuyện. . .”
Tiêu Tử Lăng trải qua sự nhắc nhở của Sở Tiểu Thất đã biết người trước mặt là ai, cậu đẩy lên nụ cười ngọt ngào nói: “Nga, là anh a! Tôi nhớ ra rồi, lúc đó hình như anh còn nói lời hay giúp tôi, quá cảm tạ anh.”
Sở dĩ Tiêu Tử Lăng cười ngọt như thế, là bởi vì cậu chột dạ trong lòng. Cậu lo lắng người này tìm tới cửa có phải do biết cậu thâm thức ăn bị cướp đoạt của bọn họ hay không.
Tiêu Tử Lăng không có nửa điểm ý muốn trả những thức ăn đó cho bọn họ. Ở trong mắt cậu, nếu đã vào trong túi của cậu, vậy chính là của cậu, muốn lấy ra lại, không có cửa đâu! Cậu quyết định nếu như người này hỏi chuyện đó, cậu sẽ giả ngu giả vô tội, dù sao lão đại nhà mình đã hủy thi diệt tích, bọn họ căn bản tìm không được chứng cứ chứng minh những thức ăn đó là bọn cậu mang đi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Lăng liền vô cùng cảm kích cách làm anh minh của lão đại nhà mình, Sở Chích Thiên có thể trở thành bá chủ ngày diệt vong, rất có quan hệ tới sự xử lý mọi chuyện cẩn thận của anh ta, những thứ lão đại nhà mình nghĩ đúng là chu toàn, lau chuyện xấu mà bọn họ làm đi sạch sẽ, không để lại một chút vết tích, để cho khổ chủ tìm tới cửa cũng lấy không ra được chứng cứ, quả nhiên cường đại! (Sở Chích Thiên biểu thị rất vô tội, nói đến anh xử lý những thi thể đó, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này. . .)
Hàn Ngôn Luật làm sao nghĩ đến thiếu niên đối diện cho rằng anh là đến đòi nợ, rất cảnh giác đối với anh. Tiêu Tử Lăng cười quá mức ngọt ngán, khiến cho trong lòng anh không tự chủ được nổi lên một luồng hương vị ngọt ngất ngây, anh có chút hài lòng bản thân có thể giúp được thiếu niên này, lại cảm thấy kỳ thực dựa theo năng lực của thiếu niên này có lẽ là mình đa sự, vì vậy sờ sờ đầu đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Có lẽ là tôi đa sự. Thực lực của cậu mạnh như thế, khẳng định có thể giải quyết được những người đó.”
Sở Tiểu Thất ở một bên bĩu môi, Tiêu Tử Lăng lại đang thông đồng tiểu tam. Sở lão đại thực sự là vất vả, mỗi ngày đều phải đề phòng Tiêu Tử Lăng lăng nhăng. Trong khoảng thời gian này nó đã thấy rõ, những hoa hoa cỏ cỏ bên Sở Chích Thiên, là mấy cô ả tự mình tìm tới cửa, mà bên Tiêu Tử Lăng, thấy thế nào cũng là hành vi của Tiêu Tử Lăng không có hạnh kiểm. . . Được rồi, Tiểu Thất đồng hài lại bắt đầu sầu. Nó quyết định phải giúp Sở lão đại trông coi Tiêu Tử Lăng, không thể để cho Tiêu Tử Lăng tiếp tục hành vi sai trái, miễn cho Sở lão đại khó chịu một cái, lỡ tay giết Tiêu Tử Lăng, nó vốn rất thích cơm nước mà Tiêu Tử Lăng nấu. Tiểu Thất luyến tiếc cứ như vậy không còn.
Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói của Hàn Ngôn Luật, liên tục xua tay nói: “Nào có đơn giản như vậy, người của bọn họ tương đối nhiều, may nhờ anh đúng lúc kêu lão đại nhà tôi tới.”
Hàn Ngôn Luật trong lúc vô tình thấy hai người như tên trộm lén lút núp ở phía sau bọn họ, nhịn không được hiếu kỳ nhìn bọn họ một cái, Tiêu Tử Lăng lặng lẽ kính nhờ nói: “Đừng để cho những người đó thấy chúng tôi, chúng tôi từng đến căn cứ của bọn họ dò xét tin tức.”
Hàn Ngôn Luật lập tức lĩnh ngộ, khó trách bọn cậu lại ở con đường lần trước, xem ra là làm mật thám, mà hiện tại khẳng định thấy người quen, vì vậy phải ẩn núp đi.
Hàn Ngôn Luật nhanh chóng thấp giọng nói rõ tình hình với đội trưởng tiểu đội, dưới sự an bài cố ý của đội trưởng tiểu đội, Tiểu Thất với Tiêu Tử Lăng cùng với hai con đại cẩu kia cứ như vậy được bọn họ hoàn toàn che khuất, không để lại một chút khe hở.
La Hinh Nhi theo thủ lĩnh của căn cứ Huy Hoàng đi vào nơi đây, liền cảm thấy xung quanh có bốn luồng khí tức của cường giả cấp ba, cùng với khí tức của hai mươi mấy người thức tỉnh cấp hai, không khỏi cảm thán thực lực của đội ngũ thần bí này quả nhiên cường đại, cường giả cấp ba vậy mà còn nhiều hơn hai vị so với căn cứ Huy Hoàng của bọn họ.
Cô nhìn nhìn Đổng Hạo Triết đứng thẳng đối diện, người này rất trẻ tuổi, khí tức cũng rất mạnh, là người mạnh nhất nơi đây, khí tức này còn mạnh hơn một chút so với thủ lĩnh của căn cứ Huy Hoàng, đương nhiên những người này vẫn kém hơn một chút so với Điền Sơ Nhất trước đây.
Nghĩ tới đây La Hinh Nhi nhịn không được cắn cắn môi, lại hối hận trước đây vì sao sẽ nghe thấy những lời kia mà tâm thần bất định, kỳ thực chỉ cần theo Điền Sơ Nhất, cho dù làm nữ nhân không danh không phận cũng tốt. Là bản thân trước đây suy nghĩ cứng nhắc, không hoàn toàn chuyển biến quan niệm của bản thân mà lỡ mất lần cơ hội tuyệt hảo kia.
Hiện tại chính là mạt thế, cường giả vi tôn, bọn họ có tam thê tứ thiếp đó là rất bình thường, thủ lĩnh của căn cứ Huy Hoàng cũng có vô số nữ nhân. . . Nếu không phải bởi vì mình có năng lực này, nếu không phải thái độ ca ca của mình cường ngạnh che chở cô, nếu không phải mình còn có chút thủ đoạn dụ dỗ, sợ rằng mình cũng phải bị ép trở thành một trong những nữ nhân của gã.
La Hinh Nhi nhìn nhìn người nọ bên cạnh, bộ dáng xấu xí khiến cho cô rất chán ghét, nào có tuấn tú dương quang tốt đẹp vô hạn như Điền Sơ Nhất. Cô lại nhìn nhìn Đổng Hạo Triết đối diện, bộ dáng thuần hậu cũng tốt hơn nhiều so với con cóc lười này, La Hinh Nhi cảm thấy nhất định phải tìm một cơ hội mang theo chiến đội của ca ca rời khỏi căn cứ Huy Hoàng, cô không hy vọng cả đời của mình bị con cóc này làm hỏng.