Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 136 : Vô tình? Khi lời nói dối biến thành sự thực!

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


Tuy rằng La Hinh Nhi chán ghét trong lòng, nhưng dù sao vẫn còn ở trong căn cứ Huy Hoàng, vì vậy lặng lẽ nói tin tức mình cảm thụ được cho thủ lĩnh căn cứ Huy Hoàng bên cạnh, thủ lĩnh kia nghe xong khẽ gật đầu, trong lòng đã có cơ sở.



Lần này bọn họ liên lạc hết thảy chiến đội Hoài Thành, hợp thành đội ngũ khổng lồ này, chính là không muốn để cho đám người ngoài lai lịch bất minh này đoạt đi vật tư thuộc về Hoài Thành bọn họ. Bọn họ ở bên ngoài đã đợi hồi lâu, cảm thụ được khí tức của con tang thi cấp bốn kia biến mất lúc này mới tiến vào, bọn họ hy vọng những người đó đấu với cấp bốn mày chết tao sống lưỡng bại câu thương, để cho bọn họ thuận tiện ngư ông đắc lợi.



Gã thấy Đổng Hạo Triết đối diện treo vẻ mặt nụ cười thuần hậu, không chút nào nhìn ra tâm tình khác, điều này làm cho gã có chút suy nghĩ bất định. Phải biết rằng bị người miệng cọp đoạt ăn, không có người nào có thể tâm bình khí hòa đến loại trình độ này, thế nhưng trên mặt người này lại nhìn không ra một chút dao động tâm tình, hoặc đối phương là cáo già đến mức không lộ vết tích, nếu không thì là trong lòng đã có chuẩn bị có đối sách vạn toàn, bất quá bất luận loại nào đều đại biểu người trước mắt này tuyệt đối khó đối phó.



Gã nghĩ nghĩ vẫn là dò xét ngọn nguồn trước, vì vậy cười chào hỏi với Đổng Hạo Triết: “Vị tiểu huynh đệ này, đừng trách chúng tôi không mời tự đến a, vật tư đầy kho này, chúng tôi nhìn cũng rất động tâm, vì vậy lại đây giúp một tay, không biết tiểu huynh đệ có hoan nghênh chúng tôi hay không a.” Hoài Thành nhiều cao thủ tới như vậy, cho dù thực lực của nhánh đội ngũ thần bí này cường thịnh thế nào, cũng không dám cự tuyệt bọn họ.



Đổng Hạo Triết nghe vậy cười nói: “Vị lão đại ca này khách khí, vốn có khách thì chuẩn bị tẩy trần, bố thí một chút cũng không có gì, chẳng qua lần này đương gia tác chủ không phải tôi, chỉ sợ tôi có ý cũng vô lực a.” Lời nói của Đổng Hạo Triết từng câu có gai, nhưng trên mặt lại rất hòa khí, điều này làm cho những người Hoài Thành không có biện pháp trực tiếp bất hoà, đối thủ mạnh mẽ như thế, nếu như có khả năng hiệp thương giải quyết, bọn họ cũng không muốn khai chiến.



Thủ lĩnh của căn cứ Huy Hoàng vẫn là lần đầu tiên nghe loại lời nói gai người này, phải biết rằng tuy rằng gã ở Hoài Thành không thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng ít nhất chỉ cần đề nghị của gã, chiến đội khác đều phải cân nhắc một phen mới được, không dám không cho gã mặt mũi, không ngờ tới tiểu tử lai lịch bất minh này thế mà ‘cho mặt không cần mặt’ như vậy, vì vậy gã làm mặt hổ nói: “Tiểu huynh đệ muốn lấy vật tư của Hoài Thành chúng tôi cũng không có gì, chẳng qua hình như cậu quên hỏi han những chủ nhân như chúng tôi đây.”



Đổng Hạo Triết nghe xong lần nữa nở nụ cười: “Lão đại ca, lời này anh nói có chút không hợp, nếu theo như anh nói, vậy tôi nên nói toàn bộ vật tư của Trung Quốc này đều là của Đổng mỗ tôi đây.”



Thủ lĩnh của căn cứ Huy Hoàng bị những lời này của Đổng Hạo Triết làm cho nói không ra lời, gã tức mặt đỏ bừng, mấy tên oắt con này có một chút dị năng thì không biết trời cao đất rộng, tuyệt không biết kính già yêu trẻ, quả nhiên thiếu giáo huấn.



Tiêu Tử Lăng ở sau đoàn người nghe mà líu lưỡi. Hổng có ngờ đến Đổng phó đội thoạt nhìn là một người hiền lành, nói chuyện mà tất cả đều là súng pháo a, chiến lực siêu cường.



Đổng Hạo Triết đối mặt sự bức bách của chiến đội Hoài Thành đó là một bước cũng không nhường, thái độ kiên quyết. Người của Hoài Thành biết dựa vào đàm phán khẳng định không có kịch, chỉ có đánh phục những người tuổi trẻ thanh niên khí thịnh đó, mới có thể để cho bọn chúng nhận biết cục diện hiểu biết thỏa hiệp.



Thủ lĩnh của căn cứ Huy Hoàng nhìn quanh bốn phía, biết người của Hoài Thành đều đồng ý mạnh bạo. Vì vậy gã thu lại nụ cười giả trên mặt, nhất thời lạnh cả mặt nói: “Tiểu huynh đệ, vốn nghĩ mọi người hợp tác một chút. Cậu đã ‘cho mặt mà không cần mặt’ như thế, như vậy chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với cậu, vật tư nơi đây, nửa điểm mấy người cũng đừng mong lấy đi.” Theo lời này của gã, người Hoài Thành toàn bộ lấy ra vũ khí đã sớm chuẩn bị, mở ra dị năng, chuẩn bị khai chiến với bọn Đổng Hạo Triết.
La Lập nhanh chóng kéo em họ của mình, dùng sức túm cô quay về, lúc này thế nào cũng phải trấn an thủ lĩnh căn cứ Huy Hoàng trước, dù sao bọn họ đang ăn cơm ở trong tay gã.



La Hinh Nhi bị anh họ của mình kéo trở lại không ngờ Sở Chích Thiên lãnh khốc vô tình như thế, vậy mà hoàn toàn bác bỏ cô, chẳng lẽ sự ấm áp của anh ta, nụ cười của anh ta, nhu tình của anh ta trong mấy ngày đó đều là một hồi mộng xuân hay sao? Chẳng lẽ đây mới là gương mặt thật của anh ta, một nam nhân bạc tình tùy ý đùa bỡn cảm tình của nữ nhân đảo mắt liền lãnh khốc vô tình? Một cầm thú biến thái thích dụ dỗ đùa bỡn trẻ em? Đúng vậy, một nam nhân chính trực lại thế nào có thể hạ thủ với một đứa trẻ chỉ có mười hai tuổi căn bản còn chưa lớn lên chứ. . .



La Hinh Nhi đã cảm giác thấy sự trào phúng trong mắt của người xung quanh, hành vi ban nãy của cô đã triệt để hủy đi hình tượng mà trước đây cô đắp nặn. Ngực cô dấy lên một luồng lửa giận, cô hận, hận sự trở mặt vô tình của Sở Chích Thiên, khiến cho cô triệt để mất đi hết thảy. Cô không thể cứ bỏ qua như thế, cô nhất định phải trả thù.



La Hinh Nhi bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc thoáng cái hất tay của anh họ nhà mình đi, quay đầu hô với Sở Chích Thiên: “Anh đừng ở chỗ này giả một bộ dáng chính nhân quân tử, tên cầm thú nhà anh, hạ thủ với một đứa trẻ chỉ có mười hai tuổi, còn để cho cô bé mang thai, mười ba tuổi sinh con. Là mắt tôi bị mù, thế mà tin tưởng lời dỗ ngon dỗ ngọt của anh, cho rằng anh chỉ là nhất thời hồ đồ. . .”



Lời này vừa ra, tất cả mọi người nổ tung, phải biết rằng hiện tại mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu, nếu La Hinh Nhi nói chính là sự thực, vậy đại biểu cường giả trước mắt kia ở thời đại bình an đã làm như vậy. . . Nam nhân có loại khí phách này loại khí thế này thế mà làm ra loại chuyện đó, mười hai tuổi a, hắn thế nào hạ thủ được, không ngờ tới hắn thế mà là cái loại biến thái đó? Cặn bã tối nát đó?



Khi Tiêu Tử Lăng thấy La Hinh Nhi hất tay anh trai cô ta lao tới, đã cảm thấy đại sự không ổn, không ngờ tới La Hinh Nhi thực sự hoàn toàn nói ra, cậu kêu rên ôm đầu mình, thầm nghĩ, lần này hoàn toàn xong rồi, khẳng định Sở Chích Thiên sẽ làm thịt cậu, sau đó rút gân rút xương, băm thành mảnh vụn nấu ăn mới có thể trút được mối hận trong lòng anh ta a.



Sắc mặt Sở Tiểu Thất rất khó coi, nó thấy người của chiến đội đang trộm nhìn nó, xem ra nó có một người mẹ 13 tuổi là trốn không thoát rồi, hình tượng quang huy của nó a! Cảm thán xong nhịn không được nhìn Sở Chích Thiên tiếp nhận sự tẩy rửa của ánh mắt mọi người trên nóc nhà, thấy tay phải Sở Chích Thiên mở lại nắm lại mở liên tục nhiều lần, đã biết tâm tình Sở Chích Thiên tuyệt đối không phải yên bình không gợn sóng như mặt ngoài của anh ta, sự trùng kích này đích xác rất lớn, Sở Tiểu Thất bắt đầu quyên cho Sở Chích Thiên một phen lệ đồng tình, hình tượng của anh ta bị hủy diệt càng triệt để thảm hại hơn so với mình.



Sở Chích Thiên hít sâu một hơi, rốt cục bình phục được tâm tình của mình, anh lạnh lùng nhìn nữ nhân trở nên điên cuồng kia, hóa ra nữ nhân chỉ cần không đúng ý mấy cô ả, sẽ lung tung cắn người, thậm chí muốn đồng quy vu tận, quả nhiên rất xấu xí.



Khóe miệng Sở Chích Thiên treo lên một mạt cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Thế thì liên quan gì đến cô?”



Sở Chích Thiên không giải thích cũng không thừa nhận, ngữ khí ba phải cái nào cũng được càng làm cho mọi người ngờ vực vô căn cứ bất định, chẳng lẽ La Hinh Nhi nói là sự thực? Lại hoặc là anh ta căn bản khinh thường giải thích?