Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 137 : Chạy trốn? Bị tóm được

Ngày đăng: 10:22 18/04/20


La Hinh Nhi không ngờ tới cô nói ra lời kia, Sở Chích Thiên còn có thể lãnh tĩnh như vậy, thật giống như người mà cô nói căn bản không có nửa điểm quan hệ tới anh ta. Ánh mắt của anh ta không có nửa điểm dao động, ánh mắt nhìn cô thật giống như nhìn một người chết, loại ánh mắt đó khiến cho cô không khỏi run rẩy toàn thân, một luồng hàn khí đánh thẳng trong lòng.



Sở Chích Thiên bị La Hinh Nhi dây dưa làm cho không còn bất kỳ kiên trì nào, anh không nhắc lại nữa, trực tiếp búng ngón tay vang một cái, đột nhiên bầu trời ở khu vực của chiến đội Hoài Thành bắt đầu mây đen cuồn cuộn, loáng thoáng truyền đến tiếng lôi điện, năng lượng nồng đậm khiến cho mặt của người phía dưới thất sắc, trong lòng nhất thời trầm xuống.



Thủ lĩnh căn cứ Huy Hoàng thấy thế đã biết người trước mắt này tuyệt đối không phải người hiện tại bọn họ có thể đối phó, gã vội vã hô to: “Vị huynh đệ này, chuyện gì cũng từ từ, khoan hãy động thủ, đồ chúng tôi từ bỏ, chúng tôi lập tức rút lui. . .”



Sở Chích Thiên băng lãnh nhìn bọn chúng, tuyệt không đáp lại, mà năng lượng ở không trung càng ngày càng nồng đậm, tất cả người Hoài Thành đều run như cầy sấy, chỉ sợ cường giả trước mắt sẽ cự tuyệt bọn họ, trực tiếp để cho luồng năng lượng đó phóng thích, trong lòng mọi người đều rõ, nếu như năng lượng đó thực sự tập kích bọn họ, bọn họ ngoại trừ mấy người cấp cao, những người khác sẽ bị diệt toàn quân.



Sở Chích Thiên rốt cục mở miệng: “Hạn cho mấy người trong vòng ba phút, cút ra khỏi đường nhìn của tôi, không làm được, thì ở dài lại nơi đây đi.” Lời nói lãnh khốc bá đạo khiến cho người của Hoài Thành không dám đề xuất nửa điểm bất mãn, bọn họ nghe thấy Sở Chích Thiên lên tiếng, liền ngã nhào nhanh chóng rời đi, chạy trối chết tựa như phía sau có quỷ quái đáng sợ nào đó vậy.



Những người đó tới đột nhiên, đi cũng rất nhanh chóng, vậy mà không đến ba phút đã toàn bộ rút lui khỏi nơi đây. Thực sự là đến cũng vội vã đi cũng vội vã. Nhóm đội viên tổ chiến đấu thấy chiến đội Hoài Thành như chó nhà có tang kẹp đuôi chạy trốn, nhịn không được cao giọng hoan hô lên, trong lòng tin phục vì sự uy vũ khí phách của thủ lĩnh doanh địa nhà mình.



Về phần cái chuyện cầm thú làm kia. . . Được rồi, là người thì luôn có chút ham mê nhỏ. Thủ lĩnh nhà mình chỉ là có ham mê luyến đồng, cũng không tính là chuyện lớn gì. Nhóm đội viên của tổ chiến đấu vẫn rất biết tìm lý do cho thủ lĩnh doanh địa nhà mình.



Về phần nhóm những đội viên trong nhà có con gái vị thành niên thì chuẩn bị trở về phải giấu con gái nhà mình đi, tuyệt đối không cho mấy cô bé lộ mặt ở trước mặt thủ lĩnh. Bọn họ tin tưởng chỉ cần ngăn cách thì sẽ không xảy ra chuyện gì. . .



Cứ như vậy, Sở Chích Thiên dưới tình huống bản thân không biết, có cái gọi là ham mê luyến đồng. . .



Sở Chích Thiên đứng ở đỉnh chóp kho hàng thấy người Hoài Thành đã toàn bộ rút lui, lúc này mới tung người xuống, đi tới bên người Đổng Hạo Triết.
Tiêu Tử Lăng chấn kinh chỉ chỉ con mèo đó nói: “Con tang thi cấp bốn kia?”



Sở Chích Thiên liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái, như cười như không nói: “Hóa ra cậu biết đó là một con tang thi mèo a!” Vốn biết Tiêu Tử Lăng giấu anh một số chuyện, thoạt nhìn hẳn là chuyện này.



Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu nhìn trần xe, a, trần xe này thực tốt a, mỗi một góc độ được làm không một khe hở, màu sắc kia thực sự là. . . Vì cái răng mình lại không cẩn thận nói ra miệng chứ.



Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng lại đang làm bộ nghiên cứu trần xe để tránh né vấn đề của anh, giả ngu cộng ngơ ngẩn vận dụng dày công tôi luyện, anh chỉ có thể xoa trán câm lặng.



“Cậu nói, tôi nên làm gì cậu giờ đây?” Sở Chích Thiên xa xôi hỏi, nên xử phạt Tiêu Tử Lăng thế nào anh nhất thời vậy mà không nghĩ ra được, nhẹ thì không có hiệu quả gì, nặng thì. . .



Tiêu Tử Lăng vừa nghe nhanh chóng tiếp lời lấy lòng nói: “Sở ca, vậy thì cái gì cũng không làm, lần này em biết sai rồi, về sau cái gì em cũng nghe đại ca anh.”



Sở Chích Thiên nghe thấy lời nói này của Tiêu Tử Lăng, yên lặng nhìn cậu một cái, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười không rõ hàm nghĩa: “Thực sự cái gì cũng nghe tôi?”



Tiêu Tử Lăng gật đầu cái rụp, cứ như vậy hoàn toàn bán bản thân cho Sở Chích Thiên.



Nụ cười của Sở Chích Thiên càng sâu, anh nhớ tới khi tang thi cấp bốn mê hoặc anh, một màn huyễn cảnh mà anh đã thấy kia. . .