Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 152 : Lời đồn? Không phải dễ nghe như thế (hạ)

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


Bùi Nhã Thư thấy lực chú ý của mọi người đều đã tập trung, lúc này mới nói: “Lần này lời đồn mới nhất là Sở lão đại của chúng ta là một BL.”



BL? Từ này đại biểu ý gì? Tiêu Tử Lăng nghi hoặc.



Tô Phỉ thấy vẻ mặt Tiêu Tử Lăng hoang mang liền giải thích: “Chính là nam nam luyến.”



Tiêu Tử Lăng bị kinh hách mạnh ho khan lên, cảm thấy hỏng việc rồi.



Bùi Nhã Thư mới mặc kệ tiếng ho khan của Tiêu Tử Lăng, cô nói tiếp: “Tổ công kiên có một thiếu niên khuôn mặt đáng yêu, chính là người trong lòng của Sở lão đại chúng ta, cậu ta thời khắc không rời bên người Sở lão đại, nghe nói Sở lão đại rời cậu ta không được.”



Tô Phỉ nghi hoặc: “Vậy tới cùng đồn đãi nào có thể tin hơn a?”



Bùi Nhã Thư nói: “Mình đã đi tìm hiểu qua, tổ công kiên đích xác có thiếu niên như vậy, nghe nói bộ dáng chỉ có 14, 15, chẳng lẽ lão đại nhà chúng ta thực sự thích trẻ em?”



Tô Phỉ vừa nghe cảm thấy rất quen, thiếu niên tình cờ gặp được vào lần bị đánh cướp trước kia hiện lên trong lòng, cô nhất thời kêu lên: “Có lẽ mình biết thiếu niên đó là ai?”



Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người kích động lên, Tiêu Tử Lăng cảm thấy trời sắp sụp rồi, vì sao lúc này sẽ xuất hiện lời đồn như vậy? Phải biết rằng có sự hiểu lầm này chỉ có Giang Khinh Ngữ, chẳng lẽ là Giang Khinh Ngữ xuất chiêu? Cô ta muốn dùng lời đồn để ly gián quan hệ của cậu với Sở Chích Thiên? Để cho Sở Chích Thiên lo ngại mà xa lánh mình?



Lúc này Tô Phỉ nói: “Nhã Thư, bạn chắc hẳn biết mình tới nơi này thế nào chứ.”



Bùi Nhã Thư gật đầu nói: “Ừ, Tô Phỉ rất may mắn, vậy mà chạm mặt được Sở lão đại cải trang vi hành.”



A? Lời này vừa ra, mấy người khác kích động. Phải biết rằng bọn họ chưa từng thấy qua chân dung thật của Sở Chích Thiên, tuy rằng Sở Chích Thiên ở trong đoàn xe, thế nhưng anh ta cơ bản luôn ở trong xe của mình, sẽ không đi ra. Hai vị phó đội có việc cũng là chủ động đến trên xe anh ta thương lượng, khiến cho những fan khát vọng được nhìn thấy một lần thôi như bọn họ vô cùng thất vọng.



“Chẳng lẽ, thiếu niên đó cũng có mặt?” Bùi Nhã Thư đột nhiên lĩnh ngộ được cả kinh kêu lên. Một tiếng này dẫn tới mọi người làm chuyện khác xung quanh hồ nghi nhìn qua. Bùi Nhã Thư thè lưỡi, lần nữa nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ là Sở lão đại lặng lẽ mang theo thiếu niên đó đi ra ngoài yêu đương vụng trộm?”
Đổng Hạo Triết bất đắc dĩ nói: “Cảnh Văn, tới cùng cậu đang bướng bỉnh cái gì?”



Trần Cảnh Văn ngồi ở chỗ kia, đột nhiên trầm mặc một chút, sau đó mới lạnh lùng nghiêm nghị đầy mặt nói: “Cậu nói không sai, xác thực lời đồn đó tớ không quản đến, nhưng cũng không có trợ giúp, tớ lựa chọn bàng quan, bởi vì tớ muốn xem, Tiêu Tử Lăng có đủ tư cách đứng ở bên cạnh Sở ca, đứng ở bên cạnh chúng ta hay không, đây là khảo nghiệm của tớ đối với cậu ta.”



“Cậu. . . Chẳng lẽ cậu không biết cậu đang làm điều thừa sao?” Đổng Hạo Triết tức cực, ngay cả Sở Chích Thiên cũng đã tiếp nhận rồi, tới cùng Trần Cảnh Văn vẫn còn nghĩ mù cái gì.



“Hạo Triết, cậu chắc hẳn biết rõ, tuy rằng chúng ta với Sở ca cùng nhau lớn lên, nhưng để cho Sở ca chân chính tiếp nhận chúng ta, trong đó chúng ta đã chịu bao nhiêu khảo nghiệm? Tớ chỉ là không phục, dựa vào cái gì Tiêu Tử Lăng cái gì cũng không làm, chẳng qua chỉ giả đáng yêu bán manh thì đã lấy được thứ mà chúng ta hao tổn tâm cơ mới có được? Điều này làm cho tớ cảm thấy sự trả giá trước đây của tớ thực sự quá rẻ.” Vẻ mặt Trần Cảnh Văn rất u ám.



Đổng Hạo Triết thở dài: “Cảnh Văn, cậu lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt rồi, không phải như cậu đã nói sao, những cái gọi là khảo nghiệm đó, Sở ca căn bản không biết.”



Trần Cảnh Văn cười nhạo: “Vì vậy tớ cũng muốn khảo nghiệm Tiêu Tử Lăng một chút, không phải Sở ca cũng không biết lời đồn đó sao? Bọn chúng làm được tớ lại không làm được?”



Đổng Hạo Triết bất đắc dĩ lắc đầu, anh không nói gì nữa, liền chuẩn bị xuống xe, điều này làm cho Trần Cảnh Văn có chút thấp thỏm, anh gọi lại Đổng Hạo Triết: “Có phải cậu tức giận hay không?”



Đổng Hạo Triết lắc đầu: “Không có, tớ không tức giận.”



“Vậy vì sao một câu cậu cũng không nói đã rời đi?” Trần Cảnh Văn bất mãn nói.



Ánh mắt Đổng Hạo Triết phức tạp nhìn anh, sau cùng rốt cục mở miệng nói: “Cảnh Văn, tớ muốn hỏi một câu, sự bất mãn của cậu đối với Tiểu Lăng thật là loại mà cậu nói đó? Hay là. . . bởi vì tớ đối với cậu bé quá tốt, vì vậy cậu đố kị?”



Một câu nói này của Đổng Hạo Triết, khiến cho Trần Cảnh Văn nổi giận, anh hô lớn: “Đổng Hạo Triết, cậu cút ra ngoài cho tôi. . .” Cầm lấy văn kiện trên bàn trà ném tới phía Đổng Hạo Triết.



Liền nghe thấy Đổng Hạo Triết lưu lại một chuỗi tiếng cười sang sảng xuống xe, khiến cho Trần Cảnh Văn có một loại cảm giác chật vật bị người ta bóc trần tâm tư nhỏ.