Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 153 : Xưng hô? Tiêu phó tổ trưởng!
Ngày đăng: 10:23 18/04/20
Lời đồn mới nhất bởi vì người nào đó bỏ mặc, rất nhanh đã lan tràn trong toàn bộ đoàn xe, hơn nữa càng truyền càng rực. Tiêu Tử Lăng rất nhanh đã cảm nhận được một số đường nhìn không bình thường, điều này làm cho cậu thập phần khó chịu, trong lòng có chút ảo não bản thân đào hố cho bản thân nhảy.
Chạng vạng hôm nay, đoàn xe như thường ngày ngừng ở trạm dừng chân, Tiêu Tử Lăng nói lời tạm biệt với Sở Chích Thiên, vẫn mặc bộ áo lông của cậu, che giấu bản thân kín kín kẽ kẽ, chuẩn bị đi tổ hậu cần hoàn thành công tác thả nước mỗi ngày một giờ. Cậu không thể không mặc như thế, phải biết rằng đám nữ buôn dưa lê kia vẫn luôn tìm cậu. . . Không phải, là tìm nữ giả nam trang trong chuyện buôn dưa lê kia, nếu như bị các cô bắt được, cậu thực sự có miệng cũng nói không rõ, chẳng lẽ cậu còn có thể cởi sạch y phục chứng minh cậu thật là nam nhân?
Cậu trong sự quấn quýt đi xuống xe, đã bị Lục Vân Đào chờ ở một bên gọi lại: “Tiểu Lăng, em lại đây một chút.”
Tiêu Tử Lăng kinh ngạc hỏi: “Vân Đào ca, tìm em có việc?”
Lục Vân Đào tỏ ý kêu Tiêu Tử Lăng đi cùng anh, Lục Vân Đào cẩn thận né qua người xung quanh, mang theo Tiêu Tử Lăng đi đến một góc tương đối hẻo lánh nào đó dừng lại. Điều này làm cho Tiêu Tử Lăng đi theo phía sau anh có chút câm nín, Lục Vân Đào như vậy rất giống lén lút chuẩn bị mưu đồ bí mật làm chuyện xấu, Tiêu Tử Lăng quấn quýt có nên nhắc nhở Lục Vân Đào bảo trì một chút hình tượng của anh ta hay không?
Thấy xung quanh không có người, lúc này Lục Vân Đào mới hỏi: “Tiểu Lăng, em có biết lời đồn mới gần đây trong đoàn xe không?”
Lời đồn đó vậy mà ngay cả Lục Vân Đào cũng biết, xem ra lần này người đục nước béo cò rất nhiều a. Tiêu Tử Lăng sáng tỏ trong lòng nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu tình hoang mang nói: “Em không biết a, không ai nói cho em biết hết, đến tột cùng là lời đồn gì a? Khiến cho Vân Đào ca khẩn trương như thế?”
Thấy Tiêu Tử Lăng mê mang nghi hoặc đầy mặt. Lục Vân Đào biết sợ rằng Tiêu Tử Lăng vẫn còn bị che trong nội tâm, cũng như thường thường hết thảy tin nhắn thì đương sự là người biết đến sau cùng, vì vậy anh nói: “Hiện tại trong doanh địa đều truyền chuyện xấu của em với Sở đội trưởng. Nói em vì. . . vì thế kia liền leo. . . của đội trưởng. . . Ai nha, dù sao rất khó nghe.” Lục Vân Đào cảm thấy lời này nói ra cũng xấu hổ, thế nào lời đồn sẽ truyền rộng rãi như vậy?
Tiêu Tử Lăng trực tiếp vứt một ánh mắt khinh bỉ cho Lục Vân Đào, cười nhạo nói: “Vừa nghe đã biết là giả, thực sự là lời đồn nhàm chán.” Cậu đột nhiên ngẩng đầu, xem thường liếc liếc Lục Vân Đào một cái, “Không nên nói Vân Đào ca cũng tin a.”
Lục Vân Đào có chút xấu hổ đương nhiên lắc đầu phủ nhận, anh lo lắng nói: “Tiểu Lăng, ‘ba người thành hổ’, em phải coi trọng. Hơn nữa lần này lời đồn truyền rộng rãi như vậy, vượt xa hai lời đồn trước đó của Sở đội trưởng, nói bên trong không có người nào làm mưa làm gió, sợ rằng không có khả năng. Anh luôn cảm thấy lời đồn này là nhằm vào em, em phải cẩn thận.”
Phải biết rằng đội viên mới gia nhập sau này rất nóng mắt địa vị của những đội viên cũ như bọn họ, trăm phương nghìn kế muốn thay thế. Tiểu Lăng là người tuổi tác ít nhất trong nhóm đội viên cũ bọn họ, thoạt nhìn cũng là người yếu nhất. Bởi vì thực lực chân chính của Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên tận lực ẩn giấu đi, vì vậy rất nhiều người đều nhìn chằm chằm địa vị của Tiêu Tử Lăng, bức thiết muốn kéo cậu xuống, có lẽ lời đồn lần này nhằm vào chính là điều này, khiến cho Lục Vân Đào không thể không lo lắng. Anh sợ Sở Chích Thiên vì tránh nghi ngờ mà xa lánh Tiêu Tử Lăng, thậm chí trực tiếp dời Tiêu Tử Lăng khỏi tổ công kiên.
Tiêu Tử Lăng nhận được ánh mắt của Sở Chích Thiên, ngầm hiểu, lập tức nghiêm mặt nói với Giang Khinh Ngữ: “Ừm, Giang Khinh Ngữ đúng không, cô về trước đi, về phần lúc nào lại đây, tôi sẽ thông tri cho cô sau.”
Giang Khinh Ngữ cắn răng, cố để cho bản thân cúi đầu nói với tình địch đáng hận này: “Tôi đã biết, vậy phiền phức Tiểu Lăng cậu.”
Nghe thấy câu đáp lời này của Giang Khinh Ngữ, Sở Chích Thiên nhíu mày, phi thường bất mãn cải chính: “Còn có, từ giờ trở đi, cô nhất định phải xưng hô Tiêu Tử Lăng là Tiêu phó tổ trưởng.”
Giang Khinh Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt không cách nào tin tưởng. Chẳng lẽ Sở Chích Thiên đã sủng ái Tiêu Tử Lăng đến mức này? Tiêu phó tổ trưởng? Ha ha, điều này quá buồn cười, tổ công kiên, sự tồn tại khủng bố nhất của căn cứ Lăng Thiên, gốc rễ để Sở Chích Thiên tranh bá thiên hạ, Sở Chích Thiên vậy mà muốn giao cho Tiêu Tử Lăng?
Trong lòng Giang Khinh Ngữ dâng lên một luồng bi thương, đây tới cùng là thế nào, cô xuyên qua không phải làm nhân vật chính sao? Vì sao sẽ như vậy? Chẳng lẽ Giang Khinh Ngữ trên lịch sử vốn chính là một vật hy sinh? Một vật phẩm che đậy bị Sở Chích Thiên đặt trên mặt bàn vì để bảo hộ Tiêu Tử Lăng? Hay là thế giới mà cô xuyên tới này đây hoàn toàn bất đồng với thế giới mà cô xem trên sách? Cô căn bản là xuyên nhầm rồi?
Bộ trưởng bộ hậu cần? Cô vẫn luôn cho rằng đó đã là thể hiện hoàn mỹ của sự sủng ái của Sở Chích Thiên. Hóa ra căn bản không phải, hóa ra Sở Chích Thiên sủng ái một người, có thể giao phó ra cả con bài chưa lật lớn nhất của mình. Tổ công kiên, đó mới là đại biểu cho quyền thế chân chính của căn cứ Lăng Thiên, bộ trưởng bộ hậu cần ở trước mặt phó tổ trưởng tổ công kiên căn bản là một chuyện cười, căn bản không thể cùng đặt chung bình luận. Thậm chí có thể nói, phó tổ trưởng tổ công kiên muốn triệt bộ trưởng gì gì đó là rất tùy ý. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy quyền lực được giao cho đều là hoa trong gương, trăng trong nước.
Tiêu Tử Lăng nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên trực tiếp sửng sốt, cậu không ngờ tới Sở Chích Thiên thế mà làm ra một cái chức vị như thế cho cậu, chẳng lẽ là vì để cho cậu quản lý nữ nhân này được danh chính ngôn thuận? Tiêu Tử Lăng nghĩ như vậy cũng liền yên tâm thoải mái tiếp nhận.
Về phần quyền lực mà chức vị này mang đến? Quản tổ công kiên mà chỉ có hai ba đội viên? Tiêu Tử Lăng không cho rằng tổ công kiên cần một phó tổ trưởng để trợ giúp quản lý. Ngẫm lại thực sự là đáng thương, tổ công kiên vậy mà là nơi sủng vật xưng hùng chiếm cứ chỉnh tổ nửa giang sơn, như Tiểu Kỳ, Tiểu Tát, Tiểu Mao, Tiếu Tiếu, cộng thêm Tiểu Thất. . . Ách, Tiểu Thất không phải sủng vật, lời này thu hồi.
Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, thế nào cảm thấy có chút không đúng, cậu chợt lóe linh quang, đột nhiên lĩnh ngộ được, phát hiện ý đồ của quyết định này của Sở lão đại thập phần bất lương, rõ ràng là muốn để cho cậu làm đầu lĩnh sủng vật a. Nghĩ tới đây, cậu tàn bạo liếc khinh bỉ lão đại nhà mình một cái, lão đại thực sự rất xấu, thế mà để cho cậu làm vườn trưởng vườn bách thú, rõ ràng chính là khi dễ cậu tuổi nhỏ a.
Sở Chích Thiên nhận được ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Tử Lăng, biết ngay tên nhóc này căn bản không biết hàm nghĩa chân chính của chức phó tổ trưởng tổ công kiên, quả nhiên là một đứa trẻ trì độn, bất quá như vậy cũng tốt, anh cũng không hy vọng Tiêu Tử Lăng rơi vào những chuyện tranh quyền đoạt lợi kia, cứ để cho anh che chở đi!