Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 230 : Cửa lòng, người quan trọng nhất

Ngày đăng: 10:23 18/04/20


Trong lòng Tiêu Tử Lăng mừng như điên lại mang chút phiền muộn, mừng như điên chính là, dựa theo năng lực tu bổ hiện tại của Thanh Tâm Thuật, ngũ tạng lục phủ của Tiểu Thất hẳn có thể được chữa trị khỏi, như vậy Tiểu Thất sẽ thoát khỏi nguy hiểm sinh mệnh. Phiền muộn chính là, Thanh Tâm Thuật đối với chủ nhân là cậu đây rất ngạo kiều, thế nhưng đối với cha con Sở Chích Thiên lại vẫn nhất mực rất ân cần, mười phần chân chó, cậu rất hoài nghi có phải tu luyện Thanh Tâm Thuật này là vì cha con Sở Chích Thiên hay không, không phải trong tiểu thuyết võ hiệp có cái gì mà Giá Tiếp thần công sao, chính là khổ luyện cả đời, không có chỗ tốt nào đối với bản thân, sau cùng được lợi lại là người khác.



Tuy rằng Thanh Tâm Thuật chữa trị nội thương của Tiểu Thất thực sự rất ra sức, nhưng thương thế mà Tiểu Thất chịu thực sự quá nặng, dù sao nửa mạng cũng mất rồi, lần chữa trị này khiến cho Tiêu Tử Lăng tốn ba ngày ba đêm ở trong Tử Phủ, mới miễn cưỡng cướp về được mạng của Tiểu Thất từ trong tay Diêm Vương.



Bất quá, Thanh Tâm Thuật chỉ có thể giữ được mạng của Tiểu Thất, đối với những kinh mạch đứt đoạn cùng với những vết thương ẩn ở những bộ phận ngũ tạng lục phủ khác trong thân thể, hiệu quả của Thanh Tâm Thuật không rõ ràng như vậy, tuy rằng có chuyển biến tốt hơn, nhưng muốn trị liệu hoàn toàn, không có thời gian ba năm năm năm căn bản không khôi phục được, muốn nhanh chóng khôi phục, còn phải dựa vào dị năng hệ quang của Chân Nhất Long, trước mắt Tiêu Tử Lăng chỉ có thể nhanh chóng quay về căn cứ Lăng Thiên, để cho Chân Nhất Long trị liệu cho Tiểu Thất.



Tiểu Thất khôi phục thần trí cuối cùng cũng mở mắt, lại phát hiện đây là một gian phòng nhỏ bằng đá, mà trong phòng cái gì cũng không có, ngoại trừ chiếc giường lớn bạch ngọc dưới thân. Tiểu Thất rất khó hiểu, loại giường lớn bạch ngọc này căn bản không có khả năng xuất hiện ở thời đại mạt thế, còn phải trở về trước ít nhất ba bốn trăm năm nữa, chẳng lẽ nó lại xuyên qua?



Nó muốn ngồi dậy, khẽ động thì toàn thân liền đau đớn, nhịn không được kêu rên một tiếng, cả người tê liệt ngã xuống trên giường như cá chết.



“Nhóc tỉnh rồi? Đến, uống chút canh.” Bên tai Tiểu Thất vang lên thanh âm quen thuộc, trong lòng nhất thời thả lỏng, xem ra nó không có xuyên qua, cho dù xuyên qua cũng xuyên cùng Tiêu Tử Lăng, nó cảm thấy an ổn hơn rất nhiều.



Tiêu Tử Lăng thấy Tiểu Thất đã tỉnh lại, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nếu Tiểu Thất không tỉnh, cậu sẽ phải lo lắng có phải còn có vết thương trí mạng nào mà cậu không điều tra ra được hay không.



Tiểu Thất thấy Tiêu Tử Lăng bưng một chén canh đi tới trước mặt nó, nó muốn lần nữa ngồi dậy, lại bị Tiêu Tử Lăng ngăn lại: “Tiểu Thất, đừng động, anh đến đút nhóc.” Thân thể của Tiểu Thất hiện tại ăn không được thức ăn cứng, chỉ có thể uống chút nước canh để bổ sung một chút dinh dưỡng.



Tiêu Tử Lăng đưa thìa tới bên miệng Tiểu Thất, phát hiện Tiểu Thất ngậm chặt miệng, một bộ cự tuyệt, xem ra nó thập phần không quen được người hầu hạ như vậy. Tiêu Tử Lăng giải thích: “Nhóc bị thương rất nặng, thiếu chút nữa mất mạng, anh rất vất vả mới giúp nhóc cầm được máu trong ngũ tạng lục phủ, nếu như lộn xộn, vết thương bên trong sẽ lại nứt ra. . .”
“Vậy đã phát hiện gì?” Mọi người có chút khẩn trương.



“Xem ra người của căn cứ Lăng Thiên chuẩn bị ra khỏi thành, chúng ta nhất định phải thời khắc cảnh giác.” Vu Thiếu Hoa tuyệt không xem nhẹ khí tức cảm nhận được ban nãy, hắn phản ứng đầu tiên chính là người của căn cứ Lăng Thiên muốn ẩn núp ra khỏi thành.



“Tướng quân, hiện tại chúng tôi đều phải dựa vào ngài, không thể để cho người của căn cứ Lăng Thiên đào tẩu.” Người phía sau nói.



“Đúng vậy, nếu không có tướng quân, chúng tôi còn không biết đối phương có người dị năng hệ tinh thần ảo thuật. . .” Những người khác nhao nhao cảm thán.



Đương nhiên bọn họ càng hâm mộ căn cứ Lăng Thiên có quá nhiều người tài ba, phải biết rằng trong những người có năng lực khủng bố được công bố mới nhất gần đây, hệ tinh thần được xếp thứ nhất, có người dị năng hệ tinh thần thì căn cứ bảo hộ bọn họ còn không kịp kìa, không ngờ căn cứ Lăng Thiên vậy mà đĩnh đạc phái ra loại người thức tỉnh cấp cao đó lại đây làm ám sát, thật không biết là người năng lực của căn cứ Lăng Thiên quá tràn lan, hay là căn cứ Lăng Thiên căn bản không biết tầm quan trọng của hệ tinh thần?



Kỳ thực bọn họ biết lần này có người thức tỉnh hệ tinh thần tồn tại cũng là bởi vì sau khi bọn họ phát hiện Tiêu Tử Lăng ngụy trang, liền mời Vu Thiếu Hoa thượng tướng vừa đến Nam Đô đến con phố bảy mươi sáu nơi Tiêu Tử Lăng ở. Vu Thiếu Hoa vừa đến phố bảy mươi sáu, đã phát hiện người nơi đó đều trúng ảo thuật.



Ảo thuật đó rất lợi hại, có thể im hơi lặng tiếng cải biên sửa chữa trí nhớ của những người sống sót bình thường đó, để cho Tiêu Tử Lăng không có bất kỳ sơ hở nào xuất hiện trong căn cứ Nam Đô, đương nhiên nhược điểm duy nhất của ảo thuật đó chính là gặp phải người dị năng hệ tinh thần khác sẽ bị phát hiện dị thường, đó cũng là nguyên nhân Tiêu Tử Lăng lựa chọn phố bảy mươi sáu phóng thích ảo thuật, bởi vì tính khả năng nơi đó xuất hiện người dị năng hệ tinh thần gần như bằng không.



Khi biết bên người Tiêu Tử Lăng còn có người dị năng hệ tinh thần tồn tại, căn cứ Nam Đô liền không thể không thay đổi an bài vốn có, Vu Thiếu Hoa việc nhân đức không nhường ai được ủy thác trọng trách, cửa ra vào duy nhất của căn cứ Nam Đô để cho hắn phụ trách quản chế, bọn họ sợ Tiêu Tử Lăng lặp lại kế cũ, lợi dụng ảo thuật cải biên ký ức của những người thức tỉnh canh giữ ở cửa, sau đó nghênh ngang rời khỏi căn cứ Nam Đô.