Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 33 : Giá đắt, hai chân với mắt phải của Tiêu Tử Lăng!
Ngày đăng: 10:21 18/04/20
Chân Nhất Long vẻ mặt mệt mỏi rốt cục cũng đi ra từ trong phòng, Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết vội vàng bước lên phía trước muốn hỏi thăm tình hình.
Chân Nhất Long khoát tay áo, ngăn lại lời nói muốn hỏi của hai người, lặng lẽ đóng cửa phòng. Lúc này mới xoay người nói với hai người bọn họ: “Trần phó đội, Đổng phó đội, chúng ta đi xuống nói đi.”
Chân Nhất Long dẫn đầu đi xuống lầu, hai người Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết liếc nhau, biểu tình ngưng trọng theo sát Chân Nhất Long tới đại sảnh dưới lầu.
Chân Nhất Long ngả mình vào sô pha, hai tay dường như đã không thuộc về anh nữa, các loại đau nhức, chỉ có thể vô lực rũ ở hai bên, không cách nào nhúc nhích.
“Thế nào? Sở ca không có việc gì chứ!” Đổng Hạo Triết hối hận, lúc đó anh hẳn nên liều chết không cho Sở Chích Thiên đi.
“Sở ca tiêu hao dị năng rất lợi hại, sinh mệnh lực vốn có cũng tiêu hao rất nhiều, may mắn tôi đã ngăn lại được sự hoại tử của thân thể anh ấy, cuối cùng cũng thoát ly nguy hiểm.” Chân Nhất Long nhớ lại tình cảnh gặp mặt lúc đó, nôn ra máu không cách nào ngăn lại, toàn bộ ngũ tạng lục phủ xuất hiện vấn đề, cùng với sự trôi đi của sinh mệnh có thể thấy được, hãi người ra sao, hiện tại nhớ lại đều có chút nghĩ mà sợ, chỉ cần muộn hơn mười phút nữa, hết thảy đều không còn biện pháp vãn hồi.
“Vậy có di chứng gì?” Trần Cảnh Văn tạm thời thở dài một hơi, vẫn không thể yên tâm, phải biết rằng Sở Chích Thiên là thủ lĩnh hạch tâm của bọn họ, không thể có bất kỳ sai lầm nào.
“May mắn căn cơ của Sở ca tốt, dị năng rất cường đại, sau khi ngăn lại sự xói mòn của sinh mệnh, dị năng liền bắt đầu tự mình khôi phục, nghỉ ngơi nửa tháng tin tưởng có thể khôi phục được, chẳng qua tóc của Sở ca, sợ rằng không thể khôi phục.” Tuy rằng Chân Nhất Long đã dùng hết toàn lực trị liệu cho Sở Chích Thiên, nhưng sự xói mòn sinh mệnh vẫn lưu lại trên người Sở Chích Thiên thương tổn không cách nào bù đắp, tóc của anh không khôi phục được màu sắc vốn dĩ nữa.
“May mắn là điều này, kỳ thực tóc bạc cũng rất cool.” Trần Cảnh Văn rốt cục yên lòng, mở miệng nói giỡn muốn hòa tan bầu không khí trầm trọng này.
Chân Nhất Long nghe xong lại không có phản ứng gì, vẫn vẻ mặt trầm trọng, mặt ủ mày chau.
Trong lòng Đổng Hạo Triết mạnh nhảy dựng, anh nghĩ tới khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn kia, vội vàng đi đến trước mặt Chân Nhất Long lo lắng hỏi: “Là Tiểu Lăng, có phải Tiểu Lăng có việc hay không?”
Trần Cảnh Văn lúc này cũng nghĩ đến cậu, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Chân Nhất Long, hy vọng có thể đạt được tin tức tốt trong miệng anh.
Sắc mặt Sở Chích Thiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nhất Long, nói thật cho tôi biết!”
Một luồng bức lực vô hình đánh tới, Chân Nhất Long hô hấp cũng có chút trắc trở, làm sao còn dám giấu diếm, một năm một mười thốt ra tình hình thực tế: “Mắt phải Tiểu Lăng mù rồi, hai chân cho dù đứng lên đi lại cũng sẽ không thuận tiện.”
Vốn tưởng rằng Sở Chích Thiên sẽ nổi giận dị thường bi thống vạn phần, Chân Nhất Long cúi đầu chờ lửa giận của Sở Chích Thiên giáng lâm, lại không ngờ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lặng lẽ ngẩng đầu, Chân Nhất Long thấy Sở Chích Thiên chẳng qua vô thần nhìn nơi nào đó, nhẹ nhàng ừ một tiếng biểu thị đã biết.
Muốn nói thêm chút gì đó, nhưng bầu không khí trong phòng khiến cho Chân Nhất Long nói không ra lời, chỉ có thể không tiếng động tiếp tục trị liệu, sau khi hoàn thành Chân Nhất Long lặng lẽ rời khỏi gian phòng, không dám quấy rầy sự trầm tư của Sở Chích Thiên.
Ngoài cửa phòng, Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết đã chờ ở đó, lo lắng nhìn Chân Nhất Long.
Chân Nhất Long cười khổ nói: “Sở ca, đã biết!”
“Tâm tình anh ấy thế nào?” Trần Cảnh Văn lo lắng hỏi.
“Nhìn không ra. . . Dường như rất yên bình, thế nhưng tôi luôn cảm thấy có chút không ổn!” Chân Nhất Long lo lắng u buồn, sự lãnh tĩnh của Sở Chích Thiên tựa như sự yên tĩnh trước cơn bão tố, bên trong chất chứa bao nhiêu bạo ngược ai cũng không rõ.
Chân Nhất Long mới rời khỏi gian phòng, Sở Chích Thiên liền một phen cào lấy bắp đùi của bản thân, mạnh mẽ cấu vào, chảy ra máu tươi mà không tự biết.
Sở Chích Thiên, đây là hành vi làm đại ca của mày sao? Tự tin mù quáng khốn nạn! Là mày đã hủy Tiêu Tử Lăng!