Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 34 : Yên bình, có thể sống là tốt rồi!

Ngày đăng: 10:21 18/04/20


Khi Tiêu Tử Lăng tỉnh lại đã là buổi chiều ngày thứ hai, Tiêu Tử Lăng mở mắt ra liền cảm thấy đường nhìn có chút chật hẹp, thận trọng nhận rõ một phen đã biết là mắt phải xảy ra vấn đề, nó nhìn không thấy nữa.



Xem ra đối kháng với con tang thi hệ tinh thần kia, thực lực chênh lệch quá lớn, mang đến cho mắt phải thương tổn mang tính hủy diệt, không biết có phải mù luôn hay không. Bất quá kết quả như vậy tâm lý cậu đã có chuẩn bị, đối với việc có thể sống trở về, Tiêu Tử Lăng đã rất thỏa mãn.



Lục Vân Đào vốn canh trong phòng thấy Tiêu Tử Lăng tỉnh, lập tức đi ra thông tri cho Chân Nhất Long.



Rất nhanh, Chân Nhất Long chạy vào phòng, anh đi đến đầu giường Tiêu Tử Lăng hỏi: “Tiểu Lăng, hiện tại cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”



Tiêu Tử Lăng cười cười suy yếu với Chân Nhất Long, đầu tiên liền hỏi: “Sở ca anh ấy, không có việc gì chứ!”



Chân Nhất Long cảm động a, đứa trẻ thật tốt a, tỉnh lại còn nhớ đến đại ca, trong lòng càng cảm thấy tiếc hận. Anh vội vã trả lời: “Tiểu Lăng, yên tâm, Sở ca không có việc gì, hiện tại đang nghỉ ngơi, may mắn có em a!”



“Anh ấy là đại ca của em nga!” Tiêu Tử Lăng mỉm cười, một bộ biểu tình vốn nên như thế khiến cho Chân Nhất Long với Lục Vân Đào ở đây động dung không thôi.



Tiêu Tử Lăng nghỉ ngơi một hồi tiếp tục hỏi: “Nhất Long ca, có phải mắt phải của em nhìn không thấy nữa hay không?”



Chân Nhất Long trầm mặc, anh không cách nào mở miệng nói cho Tiêu Tử Lăng kết quả này, anh không đành lòng.



Thấy Chân Nhất Long không nói, Tiêu Tử Lăng còn có gì không rõ nữa: “A. . . Hóa ra thực sự nhìn không thấy nữa!” Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thực sự thành sự thực, Tiêu Tử Lăng vẫn khó tránh khỏi có chút mất mát, vẻ mặt có chút mờ mịt đi.



“Tiểu Lăng, em. . .” Chân Nhất Long lo lắng nhìn Tiêu Tử Lăng.




“Tiểu Lăng, không có dị năng, em còn cười được?” Chân Nhất Long có chút tức giận, có chút không bình tĩnh đối với thái độ vô vị của Tiêu Tử Lăng.



“Vì sao không thể cười a?” Tiêu Tử Lăng kỳ quái nhìn Chân Nhất Long một cái, “Mất đi dị năng không có nghĩa em chính là phế nhân, em vẫn là em, có tay có chân, ngoại trừ không thể chém giết tang thi cường đại, em vẫn có thể làm chuyện người khác có thể làm, điều này không phải rất tốt sao? Hơn nữa, dị năng của em đổi lấy sự bình an vô sự của Sở ca, điều này không phải rất đáng giá sao?” Nói xong, gật đầu cái rụp biểu thị việc làm ăn này làm không thiệt.



Chân Nhất Long sửng sốt, cũng hiểu được ý của Tiêu Tử Lăng, anh cũng nói không nên được lời nào nữa. Không ngờ tới Sở Chích Thiên ở trong lòng Tiêu Tử Lăng vậy mà quan trọng như thế, cậu nhóc vừa mới gia nhập tiểu đội mấy ngày mà thôi. . . Nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Tiêu Tử Lăng, một thiếu niên chân thành chưa ô nhiễm mới có trái tim tinh khiết như thế. Sở Chích Thiên may mắn ra sao, vậy mà có một vị tiểu đệ như vậy.



Chân Nhất Long cười, sờ sờ đầu Tiêu Tử Lăng nói: “Tên nhóc nhà em, nói rất đúng, mặc kệ có dị năng hay không, em vẫn là đội viên của tiểu đội chúng ta.”



Tiêu Tử Lăng tức giận né tránh tay của Chân Nhất Long, phồng mặt cả giận nói: “Em đương nhiên là đội viên của các anh ràu, em đã hỏi Sở ca ràu, vì việc công mà bị thương tiểu đội sẽ phụ trách nuôi em, đừng mong vứt em đi.” Nếu như bởi vậy mà bị trục xuất, cậu liều cái mạng già này làm gì? Cậu phải cắn chặt không buông câu Sở Chích Thiên đã nói sẽ nuôi cậu, nghĩ chắc Sở Chích Thiên sẽ không phủ nhận đâu.



“Phải phải phải. . .” Chân Nhất Long bị biểu hiện mang tính trẻ con của Tiêu Tử Lăng làm cho tức cười, bầu không khí trong phòng thoáng cái nhẹ nhõm hơn.



Ngoài cửa, Trần Cảnh Văn rốt cục thở dài một hơi, anh nói với người bên cạnh: “Sở ca, anh xem, Tiểu Lăng không có việc gì. Anh nên về nghỉ ngơi trước đi.”



Sở Chích Thiên trầm mặc nhìn tràng cảnh bên trong phòng, thấy được nụ cười của Tiêu Tử Lăng, cười thực tinh khiết, cười thản nhiên như vậy, mỗi một câu nói của cậu đều khắc sâu trong lòng anh.



Rốt cục thu hồi ánh mắt, Sở Chích Thiên nắm chặt nắm tay, xoay người rời đi, không hề lưu lại một câu.



Trần Cảnh Văn nhìn nhìn Tiêu Tử Lăng trong phòng, lại nhìn nhìn bóng lưng kiên định của Sở Chích Thiên, đầu mi anh thắt chặt, một tia khói mù chợt lóe mà qua trong ánh mắt.