Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 44 : Bán manh, sự lựa chọn của Tiêu Tử Lăng
Ngày đăng: 10:21 18/04/20
Công tác thu thập của trung tâm phân phối hậu cần còn đang tiến hành, mà tu dưỡng với tu luyện trong khoảng thời gian này của Tiêu Tử Lăng, cũng để cho thể xác và tinh thần của bản thân đều đã đạt được hoàn mỹ. Bất quá Tiêu Tử Lăng biết nếu muốn đột phá lá chắn mắt phải để cho mắt phải của mình hồi phục thị lực, chỉ những chuẩn bị này còn chưa được, bởi vì trong lòng cậu còn có một việc chưa giải quyết.
Chuyện này nếu như không giải quyết, thế tất sẽ ảnh hưởng đột phá, tuy rằng không có căn cứ gì, nhưng mười năm kinh nghiệm mạt thế nói cho bản thân không thể bỏ qua hạng mục tâm tình, thăng cấp dị năng thì tâm tình là quan trọng nhất. Tiêu Tử Lăng dự cảm lần đột phá lá chắn chữa trị mắt phải này có quan hệ rất lớn tới sự bình ổn của tâm tình.
Hơn nữa hiện tại tinh hạch cấp ba vẫn rất khó săn được, Tiêu Tử Lăng không muốn lỗ mãng hành sự, không công lãng phí miếng tinh hạch trước mắt mà nói thuộc về cực kỳ trân quý đó. Bỏ qua cơ hội lần này, tiếp theo không biết phải đến lúc nào.
Như vậy nên ứng đối bố cục mà Sở Chích Thiên thiết lập như thế nào đây?
Vấn đề này đã quấy nhiễu cậu vài ngày. Tiêu Tử Lăng rất rõ ràng, Sở Chích Thiên cơ trí không có khả năng sơ ý lưu lại lỗ thủng rõ ràng như thế, sở dĩ rõ ràng như thế, kỳ thực là một loại thăm dò, anh ta muốn xem mình ứng đối như thế nào.
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng không phải rất tinh thông đối với loại chuyện về mưu lược này, chẳng qua tốt xấu gì cũng đã viết qua vài bản tiểu thuyết, cũng từng viết qua rất nhiều tình tiết cùng loại, suy nghĩ mấy ngày nay ngược lại thật đúng là khiến cậu suy nghĩ ra được một chút nội dung.
Sở Chích Thiên đang xem cậu có phải chân thành hay không, có thể tín nhiệm hay không.
Vật tư đầy kho đột nhiên nhiều ra nhiều kho rỗng như vậy, khẳng định người thu thập vật tư sẽ nhao nhao nghị luận, như vậy mình hiểu rất rõ kho đầy khẳng định sẽ hoài nghi, rất dễ liên tưởng đến khẳng định những thứ đó bị người mang đi. Hơn nữa ngày thứ hai sau khi điều tra đã xuất hiện kho rỗng, như vậy lấy đi vật tư chỉ có buổi tối ngày đó, chỉ cần nghiêm túc nghiên cứu vị trí kho rỗng, sẽ hiểu rõ vật tư thất tung gần như đều là thức ăn với nguồn năng lượng trân quý, có thể hạ thủ chính xác như thế, khẳng định là đã biết hết thảy nội dung dự trữ của kho hàng.
Biết nội dung thì chỉ có cậu với Sở Chích Thiên, không phải cậu, vậy chỉ có thể là Sở Chích Thiên. Không cần nói đến suy luận căn bản không thành lập như sơ đồ kho hàng bị trộm, trước mắt, có cường giả nào có năng lực lấy đi được từ trên người Sở Chích Thiên? Vì vậy cho dù cậu không mở Linh Nhãn xem, cuối cùng cậu vẫn sẽ suy đoán ra suy luận rằng Sở Chích Thiên có không gian.
Như vậy bản thân phải đối mặt chỉ có hai con đường, một con là thẳng thắn, một con lại là giả ngu ngơ ngẩn.
Dựa theo kịch bản, Tiêu Tử Lăng lộ ra nụ cười đắc ý dào dạt, hai tay cậu chắp lưng, bước bước tiến hình số tám lướt qua Sở Chích Thiên, vênh váo tự đắc cứ như đại lão gia tuần tra tiến vào gian phòng.
Sở Chích Thiên buồn cười nhìn cái kiểu cách này của Tiêu Tử Lăng, chẳng qua mặt ngoài vẫn không có biểu tình gì, anh đóng cửa lại, hai tay khoanh ngực lạnh lùng nhìn Tiêu Tử Lăng không mời mà vào.
Tiêu Tử Lăng dưới ánh mắt băng lãnh của Sở Chích Thiên dần dần thu liễm cái đuôi khổng tước kiêu ngạo của cậu, từ vẻ mặt vốn đắc ý tùy tiện biến thành bộ dáng nàng dâu nhỏ cúi đầu chơi ngón tay.
“Chẳng lẽ cậu đến muộn như thế là để biểu diễn biến sắc mặt cho tôi?” Sở Chích Thiên lạnh mặt đả kích không lưu tình chút nào.
Lắc đầu, mắt to trươn ướt của Tiêu Tử Lăng trượt trượt chuyển động một chút, đột nhiên hắc hắc cười gian hai tiếng nói: “Sở ca, em đã phát hiện được một bí mật lớn!” Biểu tình đặc biệt quỷ linh, còn dùng hai tay vẽ một cái vòng thật to, biểu thị bí mật đó lợi hại như thế nào, “Có muốn biết không?”
Nhìn khuôn mặt tràn ngập chữ nhanh hỏi em đi kia, Sở Chích Thiên thiếu chút nữa phá công cười văng, anh thật vất vả duy trì mặt lạnh của anh, lúc này mới nói: “Nga?”
Tiêu Tử Lăng cẩn thận quan sát trái phải một chút, sau đó trực tiếp nhảy đến trước mặt Sở Chích Thiên, nhỏ giọng nói: “Sở ca, vật tư của trung tâm hậu cần là Sở ca lấy đúng không, Sở ca có không gian, ừ, tuyệt đối không sai.” Nói xong còn dùng sức gật gật đầu, để biểu thị sự kiên định của cậu.
Sở Chích Thiên như cười như không, nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng hơn mười giây, có lẽ đường nhìn của Sở Chích Thiên quá mức sắc bén, để cho Tiêu Tử Lăng định liệu trước nhịn không được có chút chột dạ, nhất thời hoài nghi có phải Sở Chích Thiên đã biết cái gì hay không.
Đột nhiên Sở Chích Thiên cười, cúi đầu tới gần bên tai Tiêu Tử Lăng, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: “Như vậy, Tiểu Lăng, cậu muốn thế nào đây?”